Thái hoàng thái hậu càng kinh ngạc hơn “Cho nên ngươi sớm đã đoán được thái miếu có mai phục! Ngươi cố ý dụ rắn ra khỏi hang!”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói hai chữ.
“Đúng vậy.”
Cơ thể Thái hoàng thái hậu run rẩy, tức giận gần như ngất đi.
Bà kịp thời giơ tay vịn vào tường bên cạnh để ổn định cơ thể.
Qua một lúc, bà mới lên tiếng, buồn bã xen lẫn căm hận.
“Diên Chi quả nhiên không phải đối thủ của ngươi.”
Lạc Thanh Hàn nhìn theo chỗ tay bà vịn, thấy bức chân dung của Thịnh Vĩnh Đế treo trên tường.
Trong bức chân dung, Thịnh Vĩnh Đế đứng chắp tay sau lưng, mặc long bào đen thêu hoa văn rồng vàng sậm, trên đầu đội vương miện rồng vàng long trọng phức tạp, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười bình thản tưởng chừng như đã nắm chắc thắng lợi.
Lạc Thanh Hàn nhìn một lát, bỗng nhiên nói.
“Trẫm nhớ hoàng tổ phụ cũng đột ngột bệnh nặng qua đời.”
Thái hoàng thái hậu vô thức nhìn sang bức chân dung bên cạnh Thịnh Vĩnh Đế.
Bức chân dung đó là của Thịnh Trường Đế.
Tước hiệu này là do Thịnh Vĩnh Đế truy phong cho ông.
Vì Thịnh Trường Đế khi còn sống trầm mê việc cầu tiên đạo, một lòng muốn trường sinh bất lão, Thịnh Vĩnh Đế bèn lấy chữ “Trường” trong trường sinh, làm tước hiệu cho ông.
Thịnh Trường Đế trong chân dung tư thế oai hùng, gương mặt đầy mong đợi về tương lai của vương triều Đại Thịnh.
Nhưng những năm cuối đời, Thịnh Trường Đế trầm mê cầu tiên đạo, tin tà thuyết mê hoặc của bọn đạo sĩ, mặc cho đạo sĩ nhúng tay vào việc triều chính, ngang ngược lộng quyền, sát hại nhiều trung thần, tạo nên vô số thảm án.
Dùng hai từ hôn quân để miêu tả Thịnh Trường Đế cũng không quá.
Vì vậy sau khi Thịnh Trường Đế băng hà, trong triều không ai thương tiếc ông.
Cái chết của ông chấm dứt bảy năm nội loạn trong triều.
Sau khi Thịnh Vĩnh Đế lên ngôi, chỉnh đốn triều cương, triều đình dần lập lại trật tự, mọi việc cuối cùng cũng đi quỹ đạo.
Nhiều năm trôi qua, Thái hoàng thái hậu tưởng mình đã quên chuyện quá khứ.
Nhưng khi đối mặt với chân dung của Thịnh Trường Đế, bà không khỏi nhớ đến chuyện năm đó.
Năm đó vì một lời của yêu đạo mà con trai bà bị dùng làm vật hiến tế, cổ tay bị cắt chảy máu suýt chết.
May là bà đến kịp, cố hết sức mới cứu được Lục hoàng tử.
Vì chuyện này, bà phải chịu một trận đòn, da thịt bầm tím, nằm trên giường một tháng mới có thể cử động.
Trong mắt Thái hoàng thái hậu lộ ra căm hận.
Bà thu hồi tầm mắt, giả vờ như không quan tâm hỏi.
“Sao ngươi lại nhắc chuyện này?”
Lạc Thanh Hàn “Vì phụ hoàng đột ngột bệnh nặng qua đời, người nghi ngờ phụ hoàng bị người khác hãm hại. Từ đây suy ra, vậy thì hoàng tổ phụ lúc đó đột ngột bệnh nặng qua đời, lẽ nào cũng là bị người khác hại?”
“Sao có thể? Ngươi nghĩ nhiều rồi, Thịnh Trường Đế chết vì bạo bệnh, không có gì đáng nghi ngờ.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn bà “Người dám thề trước bài vị của hoàng tổ phụ, nói hoàng tổ phụ chết vì bệnh không?”
Thái hoàng thái hậu phản kháng “Đang yên lành, tại sao ai gia phải thề?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời bà mà nói một không câu không rõ ý.
“Trẫm chợt nhớ tới một câu, đạo trời luân hồi rất công bằng, không nhớ câu tiếp theo là gì nữa? Hoàng tổ mẫu có nhớ không?”
Thái hoàng thái hậu lạnh lùng nói “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Lẽ nào ngươi muốn giết ai gia sao? Trước mặt liệt tổ liệt tông, nếu ngươi dám xuống tay với ai gia, không sợ sau khi ngươi chết, sẽ bị đày xuống địa ngục, không được siêu sinh sao?”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn những tấm bài vị được sắp xếp ngay ngắn.
Trong mắt hắn không có nhiều sự tôn trọng.
Hắn bình tĩnh nói.
“Người yên tâm, trẫm sẽ không giết người, dù người cấu kết với phản tặc mưu hại trẫm, trẫm cũng sẽ không giết người, dù sao người cũng là tổ mẫu ruột thịt của trẫm.”
Nghe vậy, sắc mặt Thái hoàng thái hậu dịu đi một chút.
Trưởng công chúa Hoa An bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, bà chưa kịp thả lỏng thì đã nghe Hoàng đế nói tiếp.
“Nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không có quy tắc thì không vào nề nếp. Đặc biệt là những tội nặng như mưu phản thì phải nghiêm trị! Theo luật pháp Đại Thịnh, phàm là người có liên quan đến mưu phản sẽ bị tử hình, kẻ chủ mưu tru di cửu tộc, đồng phạm diệt cả nhà. Hoàng tổ mẫu là trưởng bối của trẫm, trẫm không nỡ ra tay với người. Vậy chỉ đành chọn người thân của hoàng tổ mẫu thay người gánh chịu hình phạt. Sau này, trẫm sẽ chọn một người trực hệ của Lục gia để kết án tử hình thay cho hoàng tổ mẫu. Hy vọng hoàng tổ mẫu có thể thông cảm.”
Thái hoàng thái hậu nghe vậy, tức giận trước mắt tối sầm, không kịp hít thở đã ngất đi.
Bà nặng nề ngã phịch xuống đất.
Trưởng công chúa Hoa An hoảng hốt, lao tới đỡ Thái hoàng thái hậu dậy.
“Mẫu hậu! Mẫu hậu người tỉnh lại đi! Người đừng dọa con mà!”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Thường công công.
Thường công công hiểu ý, lập tức gọi thái y đến khám cho Thái hoàng thái hậu.
Triệu Hiền sải bước vào, chắp ta hành lễ, cung kính nói.
“Khởi bẩm bệ hạ, mạt tướng đã bắt được phản tặc Tĩnh huyện vương, người đang ở bên ngoài, xin bệ hạ xử lý.”
Lạc Thanh Hàn phớt lờ Trưởng công chúa Hoa An vẫn đang khóc trong điện, xoay người bước ra ngoài.
Hắn đứng trên bậc thềm, nhìn Lạc Diên Chi bị trói chặt.
Cấm vệ đá vào đầu gối Lạc Diên Chi, đầu gối y đập mạnh xuống đất, làm y tái mặt vì đau.
Nỗi đau thể xác không bằng nỗi nhục về mặt tinh thần.
Y tức giận nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn, không che giấu phẫn nộ trong mắt.
Lạc Thanh Hàn khinh thường nhìn y, lạnh lùng hỏi.
“Đồng bọn của ngươi đâu?”
Lạc Diên Chi cười lạnh “Sao ta phải nói ngươi biết?!”
Dù sao y cũng khó thoát cái chết, bây giờ y không còn gì để sợ nữa.
Lạc Thanh Hàn “Nếu ngươi không nói, trẫm sẽ sai người đào mộ Nhàn phi, vứt xác bà ta đến nơi hoang dã.”
Nhàn phi là mẫu thân của Lạc Diên Chi, năm đó Tần Trọng và Tây Lăng vương tạo phản bức vua thoái vị, bà bị quân phản loạn giết hại dã man.
Cái chết bi thảm của bà sẽ luôn khắc sâu trong tim Lạc Diên Chi, trở thành nỗi đau khó quên cả đời của y.
Lúc này nghe Lạc Thanh Hàn uy hiếp, oán hận trong lòng Lạc Diên Chi tăng lên gấp bội.
Y hận lúc này không thể lao tới xé Lạc Thanh Hàn thành từng mảnh!
Nhưng y đã bị cấm vệ giữ chặt, hai tay bị trói sau lưng, không thể cử động.
Y giống như con thú bị mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào Lạc Thanh Hàn, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, nét mặt trông rất dữ tợn.
“Ngươi dám?!”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh đáp “Nếu ngươi không tin, trẫm có thể sai người làm cho ngươi xem, để ngươi tận mắt chứng kiến mộ của mẫu phi ngươi được đào thế nào.”
Dù oán hận không cam lòng thế nào, Lạc Diên Chi cũng phải thỏa hiệp.
Thật ra y vốn không quan tâm sống chết của người khác, y chỉ không muốn cúi đầu trước Lạc Thanh Hàn.
Nhưng vì bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mẫu phi, Lạc Diên Chi không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT