Hai mươi cao thủ trong phòng đều là trợ thủ mà Lạc Diên Chi đã tốn rất nhiều công sức tìm kiếm trên giang hồ.
Người nào cũng đều là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ, số oan hồn chết dưới lưỡi kiếm của bọn chúng nhiều đến đáng sợ, triều đình phát lệnh treo giải tìm bắt, bọn chúng buộc phải mai danh ẩn tích chạy trốn.
Lạc Diên Chi không chỉ thưởng cho bọn chúng một số tiền lớn mà còn hứa sau khi chuyện thành, y sẽ hủy lệnh treo giải tìm bắt và xóa án tích của bọn chúng trong quan phủ.
Đối với đám người liều mạng này mà nói, giết người giống như chặt dưa cắt rau, không có gánh nặng tâm lý, cộng thêm phần thưởng hậu hĩnh, bọn chúng đương nhiên động lòng.
Bọn chúng chĩa kiếm vào Lạc Thanh Hàn.
Lưỡi kiếm sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Thường công công sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn chắn trước người Hoàng đế không lùi một bước.
Hắn nghiêm giọng cảnh cáo “Các ngươi có biết hành thích Hoàng đế là tội gì không? Các ngươi không sợ liên lụy cửu tộc sao?”
Đám sát thủ nghe vậy, cười hung ác.
“Cửu tộc của ông đây sớm đã chết hết rồi, ông đây không cha không mẹ, cũng không vợ con, càng không có huynh đệ tỷ muội, cho dù chết cũng chỉ có một mạng của ông đây, ông đây sợ cái quái gì?!”
Lạc Diên Chi thật sự không muốn Lạc Thanh Hàn chết quá nhanh.
Y đã chịu rất nhiều nhục nhã dưới tay Lạc Thanh Hàn, y muốn nhân cơ hội đòi lại tất cả.
Nhưng vừa rồi Vương Can dặn y phải tốc chiến tốc thắng, không được kéo dài thời gian.
Tuy bọn họ đã mai phục một lượng lớn nhân thủ ngoài thái miếu, nhưng đám người đó không phải là đối thủ của Cấm vệ quân.
Cơ hội chiến thắng duy nhất của bọn họ là g.iết chết Hoàng đế trước khi Cấm vệ quân bên ngoài biết chuyện.
Một khi Hoàng đế chết, Thái hoàng thái hậu đứng ra tố cáo hắn tội giết cha đoạt ngôi, Lạc Diên Chi đương nhiên thuận lợi thừa kế ngai vàng.
Lạc Diên Chi trầm giọng ra lệnh “Đừng lãng phí thời gian với bọn chúng, mau giết hắn đi!”
Đám sát thủ lao tới, dùng kiếm chém vào Lạc Thanh Hàn!
Nhìn thấy thanh kiếm đến gần, Thường công công sợ hãi nghẹt thở, vô thức nhắm mắt không dám nhìn.
Lạc Thanh Hàn nắm cổ áo Thường công công, dùng khinh công nhảy lên.
Hai người nhảy thẳng lên xà nhà.
Đám sát thủ bỏ lỡ cơ hội, lập tức lấy đà, chuẩn bị nhảy lên.
Lúc này, Lạc Thanh Hàn vén ống tay áo rộng lên, lộ ra ống tên nhỏ buộc ở cẳng tay.
Hắn chĩa mũi tên trong tay áo về phía Lạc Diên Chi kích hoạt cơ chế.
Mũi tên ngắn vút một tiếng b.ắn ra!
Sắc mặt Lạc Diên Chi thay đổi, y sợ hãi lùi lại nhiều bước.
Mũi tên ngắn bay qua má y xuyên qua cánh cửa phía sau.
Trên má y có một vết thương sâu chảy máu.
Nét mặt y đau đớn méo mó.
Y che vết thương trên mặt, gầm lên.
“Giết hắn nhanh lên! Chặt hắn thành từng mảnh!”
Lạc Thanh Hàn bắn thêm ba mũi tên, bắn chết ba sát thủ đang cố nhảy lên.
Ống tên chỉ có bốn mũi tên, hắn đã bắn hết.
Thấy vậy, đám sát thủ lập tức tập hợp lại.
Có người lấy dây móc bên hông, chuẩn bị móc hai người ra khỏi xà.
Thường công công thấy vậy, vội nói “Bệ hạ, nô tài dẫn dụ chú ý của bọn chúng, người nhân lúc hỗn loạn chạy đi.”
Lạc Thanh Hàn “Không cần.”
Hắn lấy ống tên nhỏ trong ngực, ném nó vào tay Thường công công.
“Cầm lấy, trẫm bảo ngươi ra tay, thì ngươi giật mạnh dây kéo.”
Thường công công đương nhiên biết công dụng của ống tên nhỏ.
Thường công công vừa thấy vật này, lập tức lộ ra vui mừng, xem ra Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn!
Thường công công nắm chặt ống tên, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Lạc Thanh Hàn rút nhuyễn kiếm trong thắt lưng.
Nhuyễn kiếm mảnh vẽ một vòng cung giữa không trung, giống như con rắn linh hoạt nhanh nhẹn.