Con ngươi của Lao phi co rút vì sợ hãi, nàng cố hết sức phun con trùng kinh tởm ra.

Nhưng lúc này nàng không thể động đậy, chỉ có thể mặc con trùng nhanh chóng chui vào người mình.

Mẫn tiệp dư cười giải thích “Vừa rồi ta cho ngươi ăn không phải trùng bình thường, mà là trùng đực trong cổ Song Sinh, trùng cái nằm trong tay ta, chỉ cần ta lắc nhẹ trùng cái, trùng đực trong người ngươi sẽ bắt đầu gặm nhắm nội tạng của ngươi.”

Nàng vừa nói vừa lắc nhẹ ống tre nhỏ trong tay.

Trùng cái trong ống tre liền phát ra một tiếng kêu khe khẽ.

Trùng đực trong bụng Lao phi trở nên hưng phấn, bắt đầu cắn nội tạng của nàng.

Lao phi đau đớn, suýt thì ngất đi.

Mẫn tiệp dư nhanh chóng dừng lại.

Trùng đực trong bụng Lao phi cũng ngừng cắn.

Mẫn tiệp dư “Tiếp theo ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đó, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, trùng đực sẽ an tĩnh, nhưng nếu ngươi không nghe lời, trùng đực sẽ ăn hết nội tạng của ngươi, nghe hiểu thì chớp mắt.”

Lao phi dùng sức chớp mắt.

Mẫn tiệp dư hài lòng mỉm cười “Tốt lắm.”

Nàng cất ống tre đi, xoay người mở hộp thức ăn, lấy một bộ quần áo thái giám.

Nàng cởi y phục trâm cài, mặc bộ quần áo thái giám rộng thùng thình.

Sau đó nàng cúi người, một tay ấn vào bụng, dùng nội lực nôn ra.

Mở miệng nhổ ra một con trùng nhỏ xanh nhạt.

Lúc nhổ con trùng ra, cơ thể Mẫn tiệp dư trở nên cao lớn khỏe mạnh với tốc độ kinh ngạc, b.ộ ngực đầy đặn của nàng trở nên phẳng lì, hai vai rộng hơn, tay chân dài hơn, đường nét khuôn mặt trở nên nam tính, thậm chí còn có trái cổ ở cổ nhô ra.

Rõ ràng đường nét khuôn mặt vẫn như thế, nhưng đã lột xác từ một nữ nhân xinh đẹp quyến rũ thành một nam nhân to lớn mạnh mẽ.

Bộ quần áo thái giám vốn quá rộng với nàng giờ lại vừa vặn.

Lao phi đờ người.

Mẫn tiệp dư chải tóc, đội mũ dành cho thái giám.

Nàng …… không, phải nói là gã, gã cúi xuống nhặt y phục trâm cài trên đất ném lên giường, rồi rút kim bạc ra khỏi người Lao phi.

“Mặc bộ y phục này vào, đi theo ta.”

Ngoại hình của gã không chỉ thay đổi thành nam nhân mà giọng nói cũng biến thành nam nhân.

Không, bây giờ gã là một nam nhân thật sự!

Chuyện này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Lao phi, hồi lâu nàng mới tỉnh táo lại, lẩm bẩm.

“Sao …… sao ngươi lại biến thành nam nhân?”

Mẫn tiệp dư lạnh lùng nói “Ta vốn là nam nhân.”

Đầu óc Lao phi gần như ngừng hoạt động “Nhưng nam nhân làm sao có thể vào cung tuyển tú?”

Mẫn tiệp dư “Cải trang thành nữ không phải là được rồi sao?”

Gã nói rất đương nhiên, như thể nam cải nữ trang lẻn vào cung là chuyện bình thường.

Lao phi run rẩy hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ngươi có thể gọi ta là Uất Cửu.”

Nói xong, gã không để ý tới Lao phi, cúi người nhặt cổ trùng xanh nhạt lên.

Cổ trung này tên là cổ Hóa Dung.

Công dụng của nó là thay đổi ngoại hình của một người tương tự như cổ Hóa Thân.

Nhưng cổ Hóa Thân quý hiếm hơn, trên đời chỉ có một con.

Mà cổ Hóa Thân có thể vĩnh viễn thay đổi ngoại hình của một người.

Cổ Hóa Dung thì khác.

Chúng có rất nhiều, nhưng chỉ thay đổi ngoại hình được một thời gian, thường chỉ kéo dài từ ba đến năm tháng.

Cổ trùng trong tay Uất Cửu xem như khá lợi hại, có thể tồn tại tới tám tháng.

Khi hết thời gian, cổ Hóa Dung sẽ chết, gã sẽ trở lại hình dáng ban đầu.

Nếu muốn tiếp tục thay đổi ngoại hình, chỉ có thể đổi cổ Hóa Dung khác.

Thấy thời hạn tám tháng sắp đến, thân phận Mẫn tiệp dư không dùng được nữa, Uất Cửu phải chạy trốn để tránh bị người khác phát hiện.

Hiện giờ Hoàng đế và Quý phi đều không ở trong cung, là cơ hội trốn thoát tốt nhất!

Bị gã bắt ép, Lao phi đành phải thay y phục của Mẫn tiệp dư.

Thân hình Mẫn tiệp dư vốn đầy đặn hơn nàng, giờ nàng gầy gò nên váy này mặc lên người nàng càng rộng hơn.

Ai có mắt đều nhìn ra bộ y phục này không vừa người.

Uất Cửu dùng cổ Hóa Dung cưỡng ép biến đổi ngoại hình của Lao phi, biến nàng thành một “Mẫn tiệp dư” khác.

Gã dìu Lao phi ra ngoài.

Để ngăn Lao phi la hét, Uất Cửu điểm huyệt câm của nàng.

Trên đường ra ngoài, hai người nhìn thấy Trương ma ma và Vương ma ma.

Bọn họ vẫn đứng im tại chỗ.

Lao phi cứ nhìn chằm chằm bọn họ.

Uất Cửu bình tĩnh nói “Yên tâm, sau thời gian một tách trà, các huyệt đạo trên cơ thể bọn họ sẽ tự động giải, khi tỉnh dậy bọn họ sẽ không nhớ gì cả.”

Lao phi hoảng hốt trước thủ đoạn của gã.

Tại sao một người lợi hại như vậy lại cải trang thành nữ lẻn vào hậu cung?

Uất Cửu dìu nàng ra khỏi cung Yên Vũ.

Hai cấm vệ ngoài cổng vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, bất động như hai bức tượng.

Uất Cửu và Lao phi quang minh chính đại rời khỏi cung Yên Vũ.

Hai người đi tới nơi xe ngựa đang dừng.

Khi cung nữ thái giám nhìn thấy “Mẫn tiệp dư” quay lại, đồng loại khom người hành lễ.

Lao phi không nói được, trong người còn cổ trùng, không cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc Uất Cửu khống chế mình.

Uất Cửu dìu nàng lên xe, sau đó nói với thái giám đánh xe.

“Tiệp dư nói không khỏe trong người, không đến ngự hoa viên nữa, quay về đi.”

Mọi người quả thật đã thấy “Mẫn tiệp dư” không khỏe, đi bộ còn phải có người dìu, vì vậy bọn họ tin lời Uất Cửu, lập tức quay xe về Tuế Vãn Các.

Uất Cửu đặt Lao phi vào phòng ngủ, sau đó kiếm cớ đuổi những người khác đi.

Lao phi đang nằm trên giường, trên người bị điểm huyệt đạo, không thể cử động.

Nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Uất Cửu, hy vọng Uất Cửu thả nàng ra.

Lúc này Uất Cửu đã thay quân phục cấm vệ.

Trên mặt gã treo một nụ cười rạng rỡ.

Dù gã bây giờ là nam nhân nhưng đường nét khuôn mặt vẫn xinh đẹp, mắt sâu mũi cao, da trắng hơn người thường, con ngươi không thuần đen mà có một chút màu xanh.

Lúc cười lên như anh túc nở rộ, toát lên sức hút chết người.

“Cảm ơn ngươi đã cung cấp thông tin, thông tin đó đối với ta rất quan trọng, có nó, lần này ta vào cung cũng không xem như thất bại, chỉ cần ngươi ngủ một giấc, sau khi ngươi tỉnh lại sẽ hoàn toàn được giải thoát.”

Gã đánh Lao phi bất tỉnh, rồi đốt rèm giường.

Đợi ngọn lửa cháy lớn, Uất Cửu mới lao ra ngoài hét cháy rồi!

Toàn bộ người trong Tuế Vãn Các hoảng hốt, nhao nhao tới dập lửa.

Uất Cửu lợi dụng hỗn loạn rời khỏi Tuế Vãn Các.

Ngọn lửa phía sau ngất trời, nhưng gã không quay đầu nhìn.

Uất Cửu dùng lệnh bài cấm vệ trộm được, quang minh chính đại rời cung.

Gã cưỡi ngựa rời thành Thịnh Kinh, đến thẳng thái miếu.

Lúc này Hoàng đế đã vào thái miếu.

Hắn để Tiêu Hề Hề trên xe ngựa, tránh xung đột xảy ra ảnh hưởng tới nàng.

Tiêu Hề Hề nghĩ tới kết quả xin keo đêm qua, sợ hắn bị kẻ địch bao vây nên đồng ý ở lại bên ngoài thái miếu, như vậy khi hắn bị bao vây, nàng có thể tiếp viện, không đến nỗi bị vây cùng hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play