Thái hoàng thái hậu thấy bộ dáng ngập ngừng muốn nói của Lạc Diên Chi, cau mày nói.

“Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đều là người một nhà, không có gì phải giấu.”

“Vậy cháu sẽ nói thẳng, cháu cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám. Người có thể âm thầm hạ độc nhiều phi tần trong cung chắc chắn phải có địa vị cao. Cháu nghi ngờ có thể là do Quý phi làm. Suy cho cùng, trong cung ngoài Hoàng thượng thì nàng là người có địa vị cao nhất. Có lẽ nàng muốn độc chiếm sủng ái của Hoàng thượng, mới ra tay hạ độc các phi tần kia, sau đó giá họa cho hoàng tổ mẫu.”

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu trở nên khó coi.

Quan hệ giữa bà và Quý phi quả thật không tốt, trước đó hai người cũng từng có mâu thuẫn.

Nếu Quý phi vì thế sinh lòng hận bà cũng là chuyện bình thường.

Lạc Diên Chi lặng lẽ quan sát sự thay đổi trên mặt bà, sau đó cẩn thận tiếp tục.

“Chẳng qua đây chỉ do cháu suy đoán, cháu không có chứng cứ gì, cho nên vẫn mong hoàng tổ mẫu đừng để trong lòng những lời này, có lẽ chuyện này không liên quan gì tới Quý phi.”

Thái hoàng thái hậu cười lạnh nói “Muốn chứng cứ còn không dễ sao? Chỉ cần bắt Quý phi tra hỏi là biết.”

Lạc Diên Chi “Nhưng Quý phi là công chúa Nam Nguyệt, lỡ như làm nảy sinh mâu thuẫn giữa hai nước thì sao?”

Thái hoàng thái hậu “Hiện giờ là Nam Nguyệt cầu xin chúng ta, dù công chúa Nam Phượng có chết trong hoàng cung Đại Thịnh, Nam Nguyệt vương cũng không dám làm gì, phải đánh trận thì cứ đánh, chúng ta đường đường là một nước lớn còn sợ một nước nhỏ như thế sao?!”

Lạc Diên Chi chắp tay “Hoàng tổ mẫu thật uy phong!”

Thái hoàng thái hậu “Thật ra ai gia cũng không muốn dấy lên chiến sự giữa hai nước, nhưng công chúa Nam Phượng này từ khi vào cung đến giờ chưa từng biết quy tắc, chẳng những mê hoặc quân vương, lộng hành hậu cung, can thiệp chính sự, bây giờ còn dám giết hại phi tần, giá họa cho ai gia! Loại tai họa này không thể giữ lại, nhất định phải sớm diệt trừ!”

Lạc Diên Chi “Hoàng tổ mẫu nói phải, nhưng dù sao Quý phi cũng là sủng phi của Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không đồng ý, e rằng không ai có thể động vào Quý phi.”

Thái hoàng thái hậu vừa nghĩ tới chuyện Hoàng đế bảo vệ Quý phi như châu báu thì cảm thấy tức ngực.

Trước đây, khi bà nắm binh phù trong tay, còn có thể mượn sức uy hiếp của binh phù, khiến Hoàng đế phải kiêng dè bà.

Nhưng bây giờ bà đã giao binh phù.

Đối với Hoàng đế, bà chỉ là một trưởng bối bình thường, không còn uy hiếp gì nữa.

Mà nhà mẹ của bà đã sụp đổ, không thể hỗ trợ gì cho bà.

Lúc này bà muốn Hoàng đế giết Quý phi, là chuyện không thể nào.

Hoàng đế chẳng những không nghe lời bà, còn có thể nghi ngờ bà đang nhân cơ hội này trả thù Quý phi.

Lạc Diên Chi nhìn ra suy nghĩ của Thái hoàng thái hậu, lại lên tiếng.

“Thật ra cháu có một cách, có thể giúp hoàng tổ mẫu một tay.”

Thái hoàng thái hậu “Cách gì?”

Lạc Diên Chi hạ giọng nói.

“Hiện giờ có không ít triều thần dâng tấu cầu xin điều tra kỹ lưỡng vụ án hạ độc các phi tần. Đến lúc đó, người với tư cách là nghi phạm nhất định sẽ bị mời về cung thẩm vấn. Người đã lâu không ở trong cung nên không biết hậu cung hiện nay đã trở thành địa bàn của Quý phi. Hiện giờ người trong cung đều nghe lời nàng, cả Hoàng thượng cũng nghe lời nàng. Nếu người quay về cung, đồng nghĩa là tự chui đầu vào lưới. Khi đó, dù người có thừa nhận hay không thì Quý phi cũng đẩy tội danh cho người. Hoàng thượng không xem trọng tình thân, luôn nghe lời Quý phi, chỉ cần nghĩ thì người cũng tưởng tượng được lúc đó Hoàng thượng sẽ đứng về phía ai. Để đảm bảo an toàn, cháu khuyên người không nên về cung. Mà Quý phi cũng không thể nhúng tay tới thái miếu. Người ở đây mới thật sự an toàn.”

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu càng ngày càng tệ.

Khi Lạc Thanh Hàn còn là Thái tử, Thái hoàng thái hậu cảm thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn nghe lời, nhưng từ khi đăng cơ xưng đế, bản chất lạnh lùng bạc bẽo của hắn dần bộc lộ.

Hiện giờ, nếu bắt Hoàng đế lựa chọn giữa bà và Quý phi, hắn nhất định sẽ không chút do dự lựa chọn Quý phi.

Đây là chuyện mà Thái hoàng thái hậu không thể nhẫn nhịn.

Bà là hoàng tổ mẫu của Hoàng đế, bà mới là người có chung dòng máu với Hoàng đế, nhưng trong lòng Hoàng đế, địa vị của bà kém xa người ngoài thấp kém kia!

Nếu ngay từ đầu biết Lạc Thanh Hàn là một kẻ vô ơn bạc bẽo như vậy, bà sẽ không ủng hộ hắn đăng cơ xưng đế.

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu đen lại “Nếu ai gia không về cung, há chẳng phải để mặc bọn họ vu khống ai gia sao?!”

Lạc Diên Chi “Hoàng tổ mẫu có thể lấy cớ không khỏe mời Hoàng thượng đến thái miếu, đến lúc đó mọi người nói rõ mọi chuyện trong thái miếu, như vậy người vẫn có thể giải thích mọi chuyện mà không cần mạo hiểm về cung.”

Thái hoàng thái hậu “Nếu hắn không tin lời ai gia thì sao?”

Lạc Diên Chi lại hạ giọng.

“Người là hoàng tổ mẫu của Hoàng thượng. Nếu cả lời của người mà hắn cũng không tin, chứng tỏ hắn đã hoàn toàn đứng về phe của Quý phi. Khi đó, chúng ta có thể giải quyết tận gốc, buộc hắn phải ra lệnh giết Quý phi.”

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu thay đổi “Ngươi muốn bức vua thoái vị?”

Lạc Diên Chi vội nói “Cháu tuyệt đối không có ý này, cháu không muốn thấy hoàng tổ mẫu chịu ức hiếp, chỉ muốn trút giận cho người. Hơn nữa, cháu chỉ muốn hù dọa Hoàng thượng mà thôi, thật sự không định làm gì hắn.”

Thái hoàng thái hậu nửa tin nửa ngờ nhìn y.

Lạc Diên Chi rất giỏi dụ dỗ.

“Lẽ nào hoàng tổ mẫu không muốn Hoàng thượng chịu khổ một chút sao? Hắn lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, mới tưởng không có ai là đối thủ của mình. Cho nên mới không xem trưởng bối như người ra gì. Chúng ta chỉ cần dạy cho hắn một bài học nhỏ. Giống như một đứa trẻ không vâng lời, trưởng bối dạy dỗ vậy. Cho hắn biết thế nào là trời cao đất dày. Để sau này hắn bớt ngông cuồng tự đại, không xem người ra gì.”

Thái hoàng thái hậu hơi động lòng trước lời nói của y.

Thật ra bà sớm đã muốn dạy cho Lạc Thanh Hàn một bài học, nhưng hiện giờ bà không thể làm được, ngoại trừ thân phận trưởng bối, thì không còn năng lực gì, dù bà muốn làm gì với Lạc Thanh Hàn cũng có lòng không có sức.

Lúc này, lời đề nghị của Lạc Diên Chi như gãi ngứa cho bà.

Làm bà chộn rộn trong lòng.

Bà dù sao cũng đã trải qua ba triều đại, thăng trầm trong cung mấy chục năm, không thể hoàn toàn nắm bắt lòng người, nhưng ít nhất cũng đoán được bảy tám phần.

Bà không tin những gì Lạc Diên Chi nói.

Bà nghi ngờ Lạc Diên Chi làm giả thành thật, nhân cơ hội dụ Lạc Thanh Hàn đến thái miếu giải quyết triệt để rồi thay thế hắn.

Dù Thái hoàng thái hậu không hài lòng với Lạc Thanh Hàn, nhưng có một điều bà phải thừa nhận —

Lạc Thanh Hàn thích hợp làm Hoàng đế hơn Lạc Diên Chi!

Vương triều Đại Thịnh sẽ thịnh vượng hơn trong tay Lạc Thanh Hàn so với rơi vào tay Lạc Diên Chi.

Thái hoàng thái hậu nói “Ai gia nhận lòng tốt của ngươi, nhưng an nguy của Hoàng đế liên quan đến sự ổn định của cả Đại Thịnh, ai gia không thể làm bậy. Ai gia mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng về đi.”

Khổng nữ sử bước tới đỡ bà đứng dậy.

Lúc hai người đang đến gần cửa thì đột nhiên nghe thấy Lạc Diên Chi hỏi.

“Hoàng tổ mẫu còn nhớ Tiêu trắc phi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play