Biểu hiện của ông làm Vương Can chú ý, Vương Can liền chủ động hỏi thăm.
“Hằng thúc có ý kiến gì không? Không cần câu nệ, cứ nói không sao, chúng ta đang trưng cầu ý kiến mà.”
Gia chủ Hằng gia tên Hằng Dự, là tổ phụ của Hằng Cẩn, năm nay ông đã sáu mươi, là người lớn tuổi nhất trong số những người có mặt.
Theo vai vế, ông lớn hơn Vương Can một thế hệ nên Vương Can phải gọi ông là Hằng thúc.
Hằng Dự chậm rãi nói “Đương kim Hoàng đế không phải người bình thường, hắn nắm giữ binh quyền, được dân chúng ủng hộ, nếu chúng ta hấp tấp ra tay, danh không chính, ngôn không thuận, sẽ bị người khác chỉ trích.”
Vương Can mỉm cười “Nếu ta đã dám ra tay, chắc chắn phải có cớ.”
Vương Can thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi thì biết nếu mình không thể đưa ra câu trả lời hợp lý, sợ là những người này sẽ rút lui.
Thế nên Vương Can nói tiếp.
“Nói thật thì ta đã bàn bạc với Tĩnh huyện vương, Tĩnh huyện vương sẽ mời Thái hoàng thái hậu ra mặt tố cáo Hoàng đế bất nhân bất hiếu, độc sủng yêu phi, đến lúc đó, chúng ta sẽ lấy danh nghĩa này phát động đấu tranh, ép Hoàng đế nhường ngôi cho Tĩnh huyện vương.”
Mọi người nghe xong, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Tĩnh huyện vương.
Lạc Diên Chi khẽ cười, đôi mắt hoa đào lấp lánh.
“Các vị yên tâm, bổn vương cùng hưởng vinh nhục với thế gia, nếu bổn vương có thể đăng cơ, nhất định sẽ đưa thế gia trở lại thời kỳ đỉnh cao, bổn vương nhất định sẽ không làm bậy như vị hiện giờ.”
Để chiếm được lòng tin của mọi người, y thậm chí còn thề độc với trời.
Những người ngồi đây không ai tin lời thề độc, nhưng trong lòng bọn họ biết Lạc Diên Chi bất tài trước mặt dễ khống chế hơn Lạc Thanh Hàn chuyên quyền độc đoán.
Nếu Lạc Diên Chi kế vị, cuộc sống của các thế gia chắc chắn sẽ thoải mái hơn bây giờ.
Vương Can nhìn Hằng Dự hỏi ông còn thắc mắc gì không?
Hằng Dự vẫn là dáng vẻ từ tốn, nói một câu trúng trọng điểm.
“Hai người dựa vào đâu có thể khiến Thái hoàng thái hậu ra mặt giúp đỡ?”
Mọi người thấy lời này có lý, cho dù Thái hoàng thái hậu và Hoàng đế có xảy ra bất hòa thì cũng là chuyện riêng trong hoàng gia, Thái hoàng thái hậu không thể vì lý do này mà cấu kết với người ngoài nhắm vào Hoàng đế.
Bà không ngu ngốc đến thế.
Vương Can bình tĩnh trả lời “Những gì ta nói bây giờ không có căn cứ, hay là thế này, các vị đợi thêm vài ngày, ta có thể bảo đảm trong vòng ba ngày, Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ đồng ý đứng về phía Tĩnh huyện vương.”
Mọi người nhìn nhau, tò mò về sự tự tin khó hiểu của Vương Can.
Hằng Dự chậm rãi nói “Nếu đã nói đến mức này rồi thì đừng úp mở nữa, chi bằng cứ nói thẳng ra.”
Vương Can từ chối.
“Trước khi chuyện này được giải quyết, ta cũng không thể nói quá rõ ràng. Dù sao, ta không thể chắc mọi người ở đây sẽ có cùng suy nghĩ với ta, ta phải chừa đường lui cho mình, không phải sao?”
Hằng Dự thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Ông vịn bàn từ từ đứng dậy.
“Nếu đã như vậy thì ta về trước, mong sớm nhận được tin vui của ngài, cáo từ.”
Những người khác lần lượt đứng dậy rời đi cùng Hằng Dự.
Sau khi mọi người đi hết, trong phòng trà chỉ còn lại Vương Can và Lạc Diên Chi.
Nụ cười trên mặt Lạc Diên Chi biến mất, trong đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ nham hiểm.
“Hằng Dự kia rõ ràng không tin chúng ta, lão già này, chờ ta đăng cơ, xem ta đối phó lão thế nào!”
Vương Can uống hai hớp nước ấm làm ẩm cổ họng.
Ông chậm rãi nói “Vương gia đừng nóng, con người Hằng Dự luôn rất bảo thủ, ông ta không muốn mạo hiểm với chúng ta là chuyện bình thường, nếu ông ta không do dự làm cùng chúng ta, ngược lại ta sẽ nghi ngờ ông ta có ý khác.”
Lạc Diên Chi bình tĩnh lại, nói “Lão sư nói có lý, là bổn vương quá kích động.”
Vương Can “Chúng ta chỉ cần làm theo kế hoạch là được, khi tất cả thế gia đứng về phía chúng ta, nếu Hằng Dự không muốn bị các thế gia khác chèn ép, ông ta sẽ không còn cách nào khác là phải về phe chúng ta.”
Lạc Diên Chi “Chuyện trong cung đã sắp xếp xong chưa?”
Vương Can nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, bình tĩnh mỉm cười.
“Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ cơ hội.”
……
Hôm nay Tiêu Hề Hề vẫn ngủ tới khi mặt trời đứng bóng.
Nàng đang định uống trà sữa thì thấy Thanh Tùng vội vã bước vào.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Thận Hình Ti làm theo cặn dặn của người, thẩm vấn hết người hầu bên cạnh Trần tiệp dư.”
Tiều Hề Hề đặt trà sữa xuống “Kết quả thế nào?”
Thanh Tùng “Kết quả tra được vấn đề nằm ở Nhu Cúc.”
Nhu Cúc là đại cung nữ bên cạnh Trần tiệp dư, từ khi Trần tiệp dư mới vào cung, Nhu Cúc đã ở cạnh nàng, là người đáng tin nhất bên cạnh nàng.
Có lẽ ngay cả bản thân Trần tiệp dư cũng không ngờ người phản bội mình lại là người nàng tin tưởng nhất.
Nghe nói lúc mới bị giải đến Thận Hình Ti, Nhu Cúc có chết cũng không chịu thừa nhận, đến khi Thận Hình Ti dùng hình tra khảo, nàng mới mở miệng nói hết những gì mình biết.
Hóa ra Nhu Cúc đã bị mua chuộc, hạ độc vào thuốc mỡ của Trần tiệp dư.
Vì thế mới khiến mặt Trần tiệp dư đỏ ửng, sưng tấy và lở loét.
Sau đó, Trần tiệp dư mãi không khỏi bệnh vì Nhu Cúc đã âm thầm động tay vào thuốc của Trần tiệp dư.
Nhu Cúc là đại cung nữ điện Ninh Tâm, phụ trách mọi việc trong điện Ninh Tâm, nếu muốn ra tay với Trần tiệp dư thì dễ hơn bao giờ hết.
Tiêu Hề Hề nhớ trước đó nàng từng nhìn tướng mạo của Nhu Cúc.
Lúc đó nàng nhìn thấy trên người Nhu Cúc có tà khí, chứng tỏ Nhu Cúc từng làm hại người khác.
Nhưng tà khí đó rất nhẹ, chứng tỏ nàng không hề nặng tay.
Thật ra chuyện này rất phổ biến, đặc biệt là trong cung, rất ít người có thể cam đoan mình tuyệt đối vô tội, trên người mỗi người đều có tà khí hoặc nợ nghiệp.
Chỉ cần không nghiêm trọng thì sẽ không gây trở ngại gì.
Đây là lý do tại sao Tiêu Hề Hề không mấy để ý khi thấy trên người Nhu Cúc có tà khí.
Lúc này, nghe Thanh Tùng nói, người ra tay chính là Nhu Cúc.
Nếu đúng như vậy thì tà khí trên người Nhu Cúc sẽ không nhẹ như vậy.
Vì Trần tiệp dư bị hại rất nặng, không chỉ hủy dung, mà còn không sống được bao lâu, nếu Nhu Cúc thật sự hại Trần tiệp dư đến mức này, chắc chắn trên người tà khí dày đặc.
Tiêu Hề Hề cảm thấy chuyện này không đơn giản như Thận Hình Ti điều tra.