Nàng thấy Phương Vô Tửu trở lại, bèn hỏi “Sao rồi?”
Phương Vô Tửu lắc đầu.
Có nghĩa là không phát hiện được gì.
Hai người cùng nhau rời điện Ninh Tâm.
Tiêu Hề Hề vừa đi vừa hỏi “Huynh nghĩ bệnh của Trần tiệp dư có thể chữa khỏi không?”
Phương Vô Tửu “Nếu có thể chữa trị sớm, có lẽ còn hy vọng khỏi bệnh, hiện giờ nàng trúng độc quá nặng, khó có thể bình phục.”
Tiêu Hề Hề “Cố hết sức vậy.”
Phương Vô Tửu gật đầu đồng ý.
Tiêu Hề Hề lại hỏi “Huynh nghĩ Trần tiệp dư bị ai hãm hại?”
Lúc này có hai cung nữ tình cờ đi ngang qua, dừng lại hành lễ với Quý phi.
Phương Vô Tửu im lặng.
Đợi y và Tiêu Hề Hề cách hai cung nữ kia một khoảng xa, y mới trầm giọng nói.
“Ta không biết hung thủ đằng sau là ai, nhưng ta biết điện Ninh Tâm không sạch sẽ, người có thể khiến Trần tiệp dư hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy chắc chắn phải là người ở bên cạnh nàng mỗi ngày, còn được nàng tin tưởng.”
Tiêu Hề Hề đã hiểu.
Sau khi bọn họ ra khỏi điện Ninh Tâm, Phương Vô Tửu cáo từ với Tiêu Hề Hề.
“Ta phải về Thái ý viện, ngày khác gặp.”
Tiêu Hề Hề gật đầu, xoay người đi về phía xe ngựa.
Phương Vô Tửu đột nhiên gọi nàng lại.
“Thật ra muội không cần quản chuyện này.”
Tiêu Hề Hề dừng bước nhìn y, không hiểu hỏi “Tại sao?”
Phương Vô Tửu “Dù là muội hay Hoàng thượng đều hi vọng trong cung không có những phi tần khác. Nếu đã như vậy, chi bằng cứ mặc cho bọn họ tranh đấu, đợi bọn họ ngã xuống hết, cuối cùng chỉ còn lại mình muội, muội có thể giành được thắng lợi mà không cần dính máu, đến lúc đó sẽ không còn ai cản trở muội và Hoàng thượng bên nhau nữa.”
Đôi môi đỏ mọng của Tiêu Hề Hề hơi hé mở, ngạc nhiên khi đối phương lại nói như vậy.
Một lúc sau, nàng mới lên tiếng, nghiêm túc hỏi.
“Huynh hi vọng ta trở thành loại người như vậy sao? Loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.”
Phương Vô Tửu “Người không từ thủ đoạn là bọn họ, muội chỉ cần làm lơ là được.”
Tiêu Hề Hề “Có khác gì không? Không phải cũng là hi sinh người khác để đạt được mục đích của mình sao?”
Phương Vô Tửu không nói nên lời.
Tiêu Hề Hề “Ta biết huynh muốn tốt cho ta, ta cũng không có ý định trở thành chúa cứu thế của người khác, sở dĩ lần này ta muốn điều tra chuyện Trần tiệp dư bị hại là vì ta muốn biết kẻ đang giở trò là ai? Dù sao, ta và Hoàng thượng đều sống trong cung, để một người nguy hiểm như vậy bên cạnh, khó tránh khỏi bất an trong lòng.”
Người đó hôm nay dám hại Trần tiệp dư, ngày mai cũng có thể dám hại nàng và Lạc Thanh Hàn.
Một phần tử nguy hiểm như vậy phải tìm ra càng sớm càng tốt.
Nghe vậy, Phương Vô Tửu cảm thấy yên tâm.
Điều y sợ nhất là Hề Hề vì yêu mà trở nên mù quáng.
Bây giờ xem ra, muội ấy vẫn rất tỉnh táo, sẽ không vì yêu một người mà đánh mất bản thân.
Phương Vô Tửu đề nghị “Muội có thể bắt đầu với những người xung quanh Trần tiệp dư.”
Tiêu Hề Hề “Ta cũng có ý này.”
Chiều hôm đó, tất cả những người hầu bên cạnh Trần tiệp dư đều bị đưa đến Thận Hình Ti chịu hình tra khảo.
Trần tiệp dư bất lực nhìn cung nữ thái giám bị giải đi, nàng muốn ngăn nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Thật ra trong lòng nàng đã phát giác, nàng có thể bị người khác hại, có khả năng bên cạnh nàng có nội gián.
Đáng tiếc năng lực của nàng có hạn, không tìm ra nội gián cạnh mình là ai?
Hiện giờ những người này đã bị đưa đến Thận Hình Ti, với bản lĩnh của Thận Hình Ti, có lẽ sẽ tra được gì đó.
……
Sau khi Hằng Cẩn trở về Thịnh Kinh, trước tiên hắn bị mẫu thân mắng một trận, rồi bị phụ thân đánh một trận, sau đó tổ phụ và mấy thúc thúc bá bá trong nhà cũng lần lượt dạy dỗ.
Cuối cùng, tổ mẫu thấy hắn đáng thương, vừa đi xa về, chẳng những đen da còn gầy đi, bà thấy đau lòng nên ra mặt ngăn cản, lúc này người trong nhà mới không dám nói gì nữa.
Hai tùy tùng theo Hằng Cẩn xuống phía nam bị đánh một trận, mười ngày nửa tháng không thể xuống giường.
Nếu Hằng Cẩn không cố hết sức ngăn cản thì cha mẹ hắn sớm đã bán hai tùy tùng kia.
Còn những tùy tùng chịu trách nhiệm bắt Hằng Cẩn về, bị Hằng phụ gọi đến hỏi kỹ càng.
Vốn Hằng phụ chỉ muốn biết con trai mình đã làm gì ở thành Vạn Hải, nhưng kết quả khiến Hằng phụ ngạc nhiên.
Thì ra Anh vương sau khi rời Thịnh Kinh đã đến thành Vạn Hải.
Anh vương không chỉ thành lập đội thuyền ở thành Vạn Hải mà còn mang từ biển về một lượng lớn thiết!
Đó là mỏ thiết rất quý giá!
Hằng phụ lập tức báo cho phụ thân và vài huynh đệ biết tin quan trọng này.
Bọn họ cũng giật mình.
Vốn bọn họ nghĩ tin đồn về kho báu trên biển là giả, thậm chí còn khinh thường truyện do Diệu Bút tiên sinh viết.
Không ngờ, trên biển có bảo vật thật!
Vừa nghĩ tới chuyện Anh vương tìm thấy một mỏ thiết trên biển, người Hằng gia thèm chảy nước miếng, hối hận vì mình đã muộn một bước.
Nếu bọn họ có thể thành lập đội thuyền ra khơi sớm thì có lẽ mỏ thiết quý giá đó sẽ là của bọn họ!
Hằng phụ xoa tay háo hức nói.
“Tuy mỏ thiết đã bị Anh vương chiếm giữ, nhưng trên biển có thể còn những bảo vật khác? Cha, hay là chúng ta thuê một đội thuyền ra khơi xem thử?”
Vì cải cách thuế nên mỗi thế gia đều phải nộp thuế, đây không phải là một khoản tiền nhỏ.
Ruộng đất của Hằng gia tuy không nhiều bằng Vương gia nhưng cũng không hề nhỏ, cộng với những sản nghiệp khác, số thuế mà Hằng gia phải nộp trong một năm cũng rất nhiều.
Người trong Hằng gia lo lắng muốn hói cả đầu.
Bây giờ biết Anh vương tìm được mỏ thiết trên biển, người trong Hằng gia đương nhiên động lòng.
Nếu có thể phát tài bằng đường biển, không chỉ bù đắp được tổn thất to lớn do cải cách thuế gây ra mà còn giúp Hằng gia có tài nguyên dồi dào hơn, nâng cao vị thế của Hằng gia trong số các thế gia.
Gia chủ Hằng gia không suy nghĩ đã đồng ý với lời đề nghị của Hằng phụ.
Sau đó, bọn họ gọi Hằng Cẩn đến, hỏi chi tiết trải nghiệm của hắn sau khi ra biển.
Hằng Cẩn không nghĩ nhiều, đầu tiên hắn kể lại những gì mình thấy và nghe được trên thuyền, tập trung miêu tả cảm giác chấn động mà biển cả mang đến.
Sau đó, hắn nhắc đến chuyện khai thác mỏ.
Đây là tâm điểm của người trong Hằng gia, tất cả đều vểnh tai lắng nghe.
Tuy nhiên, Hằng Cẩn tóm gọn toàn bộ quá trình khai thác chỉ bằng một câu.
“Con đào được hai ngày thì đổ bệnh, sau đó nằm suốt trên thuyền cho tới khi về.”
Người trong Hằng gia “……”
Hằng phụ kiên trì hỏi “Mỏ thiết đó lớn không?”
Hằng Cẩn “Chắc là lớn, con mới đào bên ngoài hai ngày, không biết bên trong mỏ thiết sâu bao nhiêu.”
Hằng phụ “Vậy con biết vị trí cụ thể của mỏ thiết không?”
Hằng Cẩn thành thật trả lời “Con không biết.”
Hằng phụ “Vậy con biết đường tới mỏ thiết không?”
Hằng Cẩn “Con không biết.”
Hằng phụ hận rèn sắt không thành thép “Sao hỏi gì con cũng không biết?”
Hằng Cẩn thấy mình rất oan “Biển không giống đất liền, trên biển không phân biệt được đông tây nam bắc, đổi lại là mọi người cũng vậy thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT