Lúc Diêu tiệp dư tỉnh dậy, nàng thấy mình đang ngồi dưới hiên.
Nàng mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh không có ai.
Sao nàng lại ở đây?
Diêu tiệp dư cố nhớ lại chuyện xảy ra trước khi nàng ngủ, nhưng chỉ nhớ chuyện nàng đến điện Ninh Tâm thăm Trần tiệp dư, những chuyện khác thì không nhớ rõ.
Lúc nàng đang ngẩn người thì thấy Mẫn tiệp dư bưng một tách trà thảo mộc bước tới.
Mẫn tiệp dư nhẹ giọng nói “Cô tỉnh rồi, uống trà này đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Diêu tiệp dư đờ người cầm tách trà.
Nàng uống hai hớp trà, cảm thấy dễ chịu hơn.
Nàng khó hiểu hỏi “Sao ta lại ngủ ở đây?”
Mẫn tiệp dư “Cô không nhớ à? Vừa nãy cô độ nhiên nói cảm thấy không khỏe, đầu hơi choáng, muốn ngồi nghỉ một lát, ta bảo cô ngồi ở đây, còn ta đi rót cho cô tách trà.”
Diêu tiệp dư cố nhớ lại nhưng không thể nhớ được gì, nàng uể oải lắc đầu.
“Ta thật sự không nhớ gì hết.”
Mẫn tiệp dư an ủi nàng “Chuyện nhỏ thôi, không nhớ cho qua, cô còn đứng dậy được không?”
Diêu tiệp dư vịn vào cây cột bên cạnh đứng dậy.
Mẫn tiệp dư cầm tách trà trong tay, đặt sang một bên, nhẹ giọng nói.
“Chúng ta đến thăm Trần tiệp dư đi?”
Diêu tiệp dư gật đầu nói được.
Mẫn tiệp dư “Ta dìu cô đi.”
Diêu tiệp dư “Cảm ơn.”
……
Người Hằng gia lần theo tung tích của Hằng Cẩn, cuối cùng tìm thấy Hằng Cẩn ở thành Vạn Hải.
Bọn họ cố khuyên Hằng Cẩn quay về, nhưng Hằng Cẩn từ chối.
Hằng Cẩn nhất quyết muốn ra biển.
Hắn muốn tham quan những nơi Thư Hướng Mai đã đến trong truyện, nhìn ngắm thế giới biển mà Thư Hướng Mai từng thấy.
Tùy tùng của Hằng gia cảm thấy thiếu gia nhà mình điên thật rồi, nếu mềm mỏng không được thì phải cứng rắn hơn, định trói thiếu gia bắt về.
Dù sao trước khi lên đường, lão gia phu nhân đã nói, nếu thiếu gia không chịu về thì trói thiếu gia về!
Nào ngờ Hằng Cẩn đã nhanh chân trốn thoát trước.
Lúc đám tùy tùng định ra tay, phòng khách trống không, thiếu gia đã biến mất.
Hằng Cẩn tìm kiếm cơ hội ra biển trong thành Vạn Hải.
Vừa hay lúc này Lạc Dạ Thần đang chiêu mộ nam giới cho chuyến ra biển, Hằng Cẩn cải trang thành thường dân, gia nhập đội thuyền.
Đợi mọi chuyện ổn thỏa, đội thuyền sẽ chính thức ra khơi.
Lần này có tổng cộng bảy chiếc thuyền ra khơi, Lạc Dạ Thần ở thuyền lớn nhất.
Lần đầu tiên y đối mặt với biển cả bao la, trong lòng không khỏi cảm thán.
Y từng nghĩ đại dương chỉ là một phiên bản phóng to của hồ.
Đến bây giờ, bản thân đang ở trên biển mới ý thức được kiến thức trước đây của mình nông cạn đến mức nào.
Hồ và đại dương như kiến và voi.
Vốn không thể so với nhau!
Hằng Cẩn cũng có cảm nhận giống vậy, hắn chấn động há to miệng khi nhìn thấy biển cả bao la trước mắt, hồi lâu không phát ra được tiếng nào.
Thì ra đây là biển!
Diệu Bút tiên sinh không lừa ta, thế giới trên biển thật sự rất kỳ diệu!
Đội thuyền đi theo lộ trình đã định, nhanh chóng tìm thấy hòn đảo chứa mỏ thiết.
Thuyền cập bến, các thủy thủ lên bờ, bước vào giai đoạn đầu của khai thác mỏ thiết.
Lúc này Hằng Cẩn mới biết bọn họ đến đây khai thác mỏ thiết.
Từ nhỏ Hằng Cẩn đã được cưng chiều, chưa từng làm việc nặng nhọc, càng đừng nói đến khai thác mỏ thiết.
Hắn cắn răng làm việc hai ngày, cuối cùng không chịu nổi đã đổ bệnh.
Ngoài hắn còn nhiều người khác lần lượt đổ bệnh vì chấn thương hoặc do không thích nghi với khí hậu.
Lạc Dạ Thần nhìn bọn họ.
Hằng Cẩn còn lo mình sẽ bị nhận ra, nhưng hắn đã đánh giá quá cao thị lực của Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần liếc nhìn khuôn mặt đen xì của hắn, hoàn toàn không nhận ra tên bẩn thỉu này là ai.
Lạc Dạ Thần không ép những người bệnh này tiếp tục làm việc, y sai người đưa người bệnh về thuyền, giao cho đại phu đi cùng chữa trị.
Thiết khai thác được chuyển lên thuyền vận chuyển về thành Vạn Hải.
Lạc Dạ Thần giám sát hòn đảo hai ngày, y theo thuyền chở thiết về thành.
Hằng Cẩn và một số người bệnh khác cũng được đưa về.
Vì chỉ làm việc hai ngày nên tiền lương của Hằng Cẩn rất thấp, hơn nữa hắn còn bị bệnh, số tiền lương ít ỏi chỉ bù được chi phí thuốc thang của hắn.
Sau đó hắn bị đuổi khỏi đội thuyền.
Đội thuyền không cần những người yếu ớt như hắn, chuyện gì cũng làm không được, còn gây phiền phức cho bọn họ.
Lòng tự tin của Hằng Cẩn bị đả kích, lúc tùy tùng của Hằng gia lần nữa tìm thấy hắn, hắn không chống cự mà ngoan ngoãn theo tùy tùng về nhà.
Khi bọn họ về tới Thịnh Kinh thì đã đầu thu.
Thời tiết dần mát mẻ hơn.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn kết thúc kỳ nghỉ, hai người từ Thượng Lâm Uyển về hoàng cung.
Biết Trần tiệp dư bệnh nặng, Tiêu Hề Hề đặc biệt đến thăm nàng.
Nhìn khí đen bao quanh người Trần tiệp dư, quả thật nàng bệnh rất nặng.
Tiêu Hề Hề sai người mời Phương Vô Tửu đến, nhờ y chữa cho Trần tiệp dư.
Kết quả mà Phương Vô Tửu thu được cũng như kết quả của các thái y khác.
“Ban đầu Trần tiệp dư chỉ bị cháy nắng, sau đó có người động tay vào thuốc mỡ, khiến các triệu chứng của nàng nghiêm trọng hơn, tuy sau đó nàng đã ngừng dùng thuốc mỡ, nhưng thứ mà nàng ăn hình như có vấn đề.”
Tiêu Hề Hề gọi Nhu Cúc tới hỏi gần đây Trần tiệp dư đã ăn gì.
Nhu Cúc thành thật trả lời “Gần đây Tiệp dư ăn không ngon, mỗi ngày chỉ ăn cháo kê và canh, sau đó uống thuốc, không còn gì nữa.”
Phương Vô Tửu “Mấy món này đều do ngự thiện phòng mang tới sao?”
Nhu Cúc lắc đầu “Không phải, là chúng nô tỳ nấu ở phòng bếp nhỏ.”
Phương Vô Tửu “Có thể dẫn ta đến phòng bếp nhỏ không?”
Nhu Cúc gật đầu đáp vâng.
Nàng dẫn Phương Vô Tửu đến phòng bếp nhỏ.
Tiêu Hề Hề thấy trong phòng hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Trần tiệp dư gọi nàng lại.
“Quý phi nương nương, cầu xin người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!”
Tiêu Hề Hề nhìn Trần tiệp dư.
Trần tiệp dư lúc này đổ bệnh, mặt nàng đỏ ửng, sưng tấy, có vài chỗ bị loét, cổ và mu bàn tay nổi những vết mẩn đỏ dày đặc, trông rất đáng sợ.
Mắt nàng ngấn lệ cầu xin, giọng nói nấc nghẹn khàn khàn.
Tiêu Hề Hề “Cô có đối tượng tình nghi không?”
Ban đầu Trần tiệp dư nghi ngờ Mẫn tiệp dư, nhưng biểu hiện của Mẫn tiệp dư rất bình thường, còn cố giúp nàng điều tra, trông không giống người hại nàng.
Ngoài Mẫn tiệp dư, những người nàng có thể nghĩ đến chỉ là vài phi tần cấp thấp trong cung.
Nàng do dự một lúc rồi kể tên vài phi tần.
Tiêu Hề Hề hỏi “Tại sao nghi ngờ bọn họ?”
Trần tiệp dư mơ hồ nói “Trước đây thần thiếp từng đắc tội với bọn họ.”
Địa vị của nàng cao hơn với mấy phi tần đó, chỉ có nàng gây khó dễ cho mấy phi tần đó, mấy phi tần đó sao dám đắc tội với nàng?!
Nhưng nàng không dám nói rõ điều này.
Tiêu Hề Hề cũng không hỏi thêm, chỉ an ủi nàng vài câu rồi rời khỏi phòng đầy mùi thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT