Đây là lần đầu tiên Bộ Sanh Yên thấy cách bấm quẻ như vậy, trong lòng khá kinh ngạc.

Nàng rất tin khả năng bói toán của Quý phi.

Nếu Quý phi nói là con trai thì nhất định là con trai.

Thật ra nàng không suy nghĩ gì nhiều về trai hay gái, dù sao cũng đều là con của nàng, nàng sẽ yêu thương như nhau.

Nàng lần nữa cảm ơn Quý phi, rồi trả đồng tiền lại cho Quý phi.

Tiêu Hề Hề nói “Đây là tiền yếm thắng, nếu cô mang theo bên mình, có thể bảo đảm cô và đứa bé trong bụng bình an.”

Bộ Sanh Yên cầm tiền yếm thắng trong tay, càng cảm thấy biết ơn.

Nàng muốn báo đáp đối phương, nhưng nàng biết Quý phi bây giờ không thiếu thứ gì, nên chỉ có thể thầm nhớ ơn này trong lòng, sau này có cơ hội sẽ báo đáp.

……

Bộ Sanh Yên trở về vương phủ, đóng gói những món đồ nhỏ mình làm, viết một phong thư, trong đó có tin thai nhi trong bụng là con trai.

Nàng sai hộ vệ vương phủ gửi những thứ này cho Anh vương.

Hộ vệ cưỡi ngựa ngày đêm lên đường, cuối cùng cũng bắt kịp Anh vương vào ngày thứ năm.

Lạc Dạ Thần nhận túi đồ từ hộ vệ, hỏi vài câu về tình hình của vương phi, biết vương phi vẫn ổn, y cũng thấy an tâm.

Y mở túi lấy đồ bên trong.

Túi tiền, lót giày, còn có túi quạt.

Vừa nhìn đường may là biết do Anh vương phi tự tay làm.

Thợ thêu trong vương phủ rất khéo tay, đường thêu của bọn họ rất tinh xảo ngay ngắn.

Còn những món đồ mà Lạc Dạ Thần đang cầm trên tay, tuy đường may không đến nỗi xiêu vẹo nhưng cũng trượt mũi khâu vài chỗ, vừa nhìn là biết rất ít làm công việc này, tay nghề cũng không thành thạo.

Lạc Dạ Thần cười toe toét, sau đó cầm phong thư phía dưới lên.

Nửa đầu thư là mấy lời Anh vương phi căn dặn Anh vương, chỉ có câu cuối cùng mới nói về nàng.

Nàng nói thai nàng đang mang là con trai, bảo y có thời gian thì nghĩ tên cho con trai.

Lạc Dạ Thần sửng sốt.

Đứa bé còn chưa ra đời, sao vương phi biết đó là con trai?

Cho dù là thái y chẩn đoán, cũng có thể đoán sai.

Nhưng nếu vương phi nói vậy, Lạc Dạ Thần cũng nên tin nàng một lần.

Suốt chặng đường còn lại, y đều dành thời gian nghĩ tên.

Nếu là con trai, tên phải khí phách một chút.

Ví như, Lạc Ngạo Thiên, hay là Lạc Nhật Thiên, hay là Lạc Bá Thiên ……

……

Trong hoàng cung.

Bệnh tình của Trần tiệp dư ngày càng nghiêm trọng, không chỉ mặt nàng đỏ ửng, sưng tấy và ngứa ngáy, trên người nàng cũng bắt đầu xuất hiện nhiều vết mẩn ngứa.

Các thái y đã cố hết sức nhưng không thể chữa khỏi cho nàng.

Nàng nhịn không được muốn gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, sau khi gãi, da dần dần bị viêm loét, triệu chứng ngày càng nghiêm trọng.

Diêu tiệp dư và Mẫn tiệp dư đã điều tra một thời gian, nhưng không tìm ra nguyên nhân.

Trong cung có rất nhiều vụ điều tra mãi vẫn không tìm ra được gì, chuyện của Trần tiệp dư không phải vụ đầu tiên, cũng sẽ không phải là vụ cuối cùng.

Nói cách khác, nếu điều tra không ra thì chỉ đành cho qua.

Nhưng đặc điểm lớn nhất của Diêu tiệp dư là tính tò mò của nàng khá mạnh.

Nàng đoán Trần tiệp dư bị người khác hại, lại không biết thủ phạm là ai.

Điều này làm nàng có cảm giác như bị hàng chục móng mèo cào, ngứa ngáy vô cùng.

Nàng phải tìm ra hung thủ thực sự là ai, nếu không đến tối nàng không thể ngủ ngon.

Chỉ cần Diêu tiệp dư có thời gian, nàng sẽ đến điện Ninh Tâm kiểm tra tình hình của Trần tiệp dư, đồng thời kiểm tra những người hầu xung quanh Trần tiệp dư, xem thử có thể tìm thấy manh mối hữu ích nào không.

Hôm nay vì có người của Diêu gia tới, Diêu tiệp dư bị trì hoãn một lúc.

Lúc nàng đến điện Ninh Tâm thì trời đã tối.

Nàng đến gặp Trần tiệp dư trước, thấy Trần tiệp dư vẫn đang ngủ nên nàng không làm phiền Trần tiệp dư.

Nàng lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, đi sang các phòng khác tìm kiếm manh mối.

Ban đầu Nhu Cúc cũng đi theo nàng, nhưng khi nghe tin Mẫn tiệp dư đến, nàng lập tức nói với Diêu tiệp dư đợi một chút, vội vã đi về phía trắc điện.

Ở hành lang chỉ còn lại một mình Diêu tiệp dư.

Diêu tiệp dư không đứng yên theo lời của Nhu Cúc, nàng một mình đi dạo xung quanh.

Bất giác nàng đã đứng trước cửa phòng bếp nhỏ.

Tình cờ gần đó không có ai nên Diêu tiệp dư đi thẳng vào phòng bếp nhỏ.

Trên bếp đặt một nồi thuốc, nước thuốc đã được chắt hết, chỉ còn lại bã thuốc.

Diêu tiệp dư đưa tay sờ nồi thuốc, vẫn còn ấm, hẳn là thuốc vừa mới chắt ra.

Nàng nảy sinh ý nghĩ trong đầu, lấy khăn lụa trong tay áo, đổ một phần bã thuốc bên trong ra, dùng khăn lụa gói lại, cẩn thận nhét vào tay áo.

Làm xong, Diêu tiệp dư đặt nồi thuốc về chỗ cũ.

Nàng đang định rời đi, lúc xoay người lại nàng thấy Mẫn tiệp dư an tĩnh đứng ngoài cửa.

Diêu tiệp dư giật mình, tim như ngừng đập.

Người này đến khi nào? Sao không có tiếng động gì?

Diêu tiệp dư ấn vào tim mình, cố kìm nén nhịp tim đập nhanh của mình.

Nàng hơi sợ hỏi “Cô ở đây sao?”

Mẫn tiệp dư khẽ cười “Ta nghe Nhu Cúc nói cô ở đây, nên ta tới tìm cô.”

Nàng dừng một chút, rồi hỏi “Vừa nãy cô làm gì vậy?”

Lúc này Diêu tiệp dư mới nhớ ra chuyện vừa làm.

Xét từ vị trí của Mẫn tiệp dư, vừa nãy hẳn là đã thấy hết mọi hành động của Diêu tiệp dư.

Điều này làm Diêu tiệp dư thấy hơi rợn người.

Nàng khó khăn nuốt nước bọt, khô khan nói “Không có gì, ta chỉ muốn tìm manh mối, xem có thể tìm ra nguyên nhân bệnh tình của Trần tiệp dư hay không.”

Mẫn tiệp dư bước qua ngưỡng cửa, uyển chuyển bước vào phòng bếp nhỏ “Xem ra cô rất quan tâm đến Trần tiệp dư, quan hệ của hai người tốt lắm sao?”

Diêu tiệp dư “Mọi người đều là tỷ muội, có thể giúp được gì thì giúp.”

Mẫn tiệp dư ẩn ý cười cười “Cô tốt bụng thật.”

Diêu tiệp dư cười ngượng “Không phải cô cũng tốt bụng sao, đúng rồi, cô cũng đến thăm Trần tiệp dư à? Đi nào, chúng ta cùng đi thăm.”

Nàng bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Mẫn tiệp dư, Mẫn tiệp dư nắm lấy tay nàng.

Diêu tiệp dư buộc phải dừng bước, quay đầu nhìn.

“Sao vậy?”

Nụ cười trên mặt Mẫn tiệp dư dần biến mất, lạnh lùng nói “Đáng tiếc, ý tốt chưa chắc được đền đáp.”

Diêu tiệp dư thấy vậy, tim nàng đập lỡ nhịp, nhận ra có gì đó không ổn.

“Tại sao cô ……”

Lời còn chưa dứt, thì chợt ngừng lại.

Một viên thuốc màu đen bật ra khỏi tay Mẫn tiệp dư bay thẳng vào miệng Diêu tiệp dư, cắt ngang lời của nàng.

Diêu tiệp dư sợ hãi, muốn nhổ viên thuốc ra.

Nhưng viên thuốc đó rất lạ.

Vừa vào miệng nàng đã trượt xuống thực quản.

Sau đó, nàng thấy tầm mắt mình tối sầm, ngã thẳng về phía trước.

Mẫn tiệp dư lạnh lùng nhìn Diêu tiệp dư nằm bất tỉnh trên đất, nét mặt của nàng không giống như đang nhìn một người, mà giống như đang nhìn một món đồ không hợp ý, ánh mắt nàng đầy bắt bẻ và chán ghét.

Nàng cúi xuống, đưa tay lấy gói bã thuốc trong tay áo Diêu tiệp dư, lạnh lùng nói.

“Lo chuyện bao đồng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play