Tiêu Hề Hề vén rèm nhìn ra ngoài, họ đang đi trên đường Chu Tước, đường này trải dài từ đông sang tây thành Thịnh Kinh, là con đường chính ở trung tâm thành, đi thẳng dọc theo con đường này, thì có thể qua cổng Minh Đức, rời thành Thịnh Kinh.
Đường Chu Tước rất yên tĩnh, trên đường hầu như không có người qua lại, hai bên đường là cổng đỏ tường cao, nhìn thoáng qua cũng biết người sống trên con đường này đều là những gia tộc có thế lực.
Xe ngựa dọc theo đường Chu Tước một hồi, sau đó rẽ phải, đi vào ngõ hẻm, chưa đi bao xa đã dừng lại.
Thị tòng tiến lên gọi cửa.
Người gác cổng biết có quý nhân trong cung đến, không dám chậm trễ, vội đi bẩm báo.
Chốc sau, Tiêu Lăng Phong dẫn hai đứa con trai ra cổng đón tiếp.
Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề xuống xe ngựa.
Tiêu Lăng Phong thấy Thái tử Điện hạ, bị dọa không nhẹ, vội quỳ xuống hành lễ.
“Vi thần bái kiến Thái tử Điện hạ, không biết Thái tử Điện hạ giá đáo, không kịp đón tiếp từ xa, mong người thứ tội!”
Hai con trai của ông cũng quỳ xuống.
Tiêu Hề Hề nhìn cánh cổng quen thuộc của phủ tướng quân, cảm thấy khá vi diệu.
Lần cuối cùng nàng đi qua cửa lớn này là năm ngoái, nàng tới hoàng cung tham gia tuyển tú, sau khi tuyển tú thì ở lại Đông cung.
Rõ ràng đây là nhà mẹ của nàng, nhưng nàng không có một chút cảm giác thân thuộc.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm vào cửa phủ tướng quân, còn tưởng nàng sợ, hắn nắm lấy tay nàng, ra hiệu cho nàng đừng sợ, có hắn ở đây, không ai dám khi dễ nàng.
Tiêu Hề Hề nhìn xuống bàn tay trái đang được nắm, sau đó ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của Thái tử.
Thật ra nàng không sợ phủ tướng quân, nhưng cảm giác được che chở cũng không tồi.
Thế nên nàng không nói gì, để Thái tử dẫn nàng vào phủ tướng quân.
Tiêu Lăng Phong chú ý đến hai bàn tay của hai người đan vào nhau, tâm trạng của ông rất phức tạp.
Vì Thái tử đột nhiên tới thăm, trên dưới phủ tướng quân đều sợ hãi, Tiết thị vội phái người đi chuẩn bị trà bánh.
Lạc Thanh Hàn không ở lại lâu.
Hắn không có hứng thú với phủ tướng quân, lần này hắn tới chỉ vì đưa Tiêu lương đệ ở lại, nhân tiện nói với Tiêu Lăng Phong vài câu.
Tiêu Lăng Phong sau khi nghe Thái tử căn dặn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng không dám hỏi thêm, chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.
“Vi thần biết, vi thần chắc chắn sẽ sắp xếp thỏa đáng cho Tiêu lương đệ.”
Lạc Thanh Hàn gọi Tiêu lương đệ đến, căn dặn nói.
“Nàng yên tâm ở đây, sáng mai thay xong quần áo, đến cổng Minh Đức chờ ta.”
“Được.”
……
Thái tử vừa đi, mọi người trong phủ tướng quân thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Lăng Phong gọi Tiết thị tới, bảo Tiết thị sắp xếp một nơi cho Tiêu Hề Hề.
Tiết thị không muốn tiếp xúc với sát tinh này, nhưng Tiêu Hề Hề được Thái tử đưa đến, Tiêu Hề Hề có Thái tử làm chỗ dựa, Tiết thị không dám đắc tội nàng, chỉ đành chịu đựng sợ hãi và bất an trong lòng, thận trọng nói.
“Noãn Hương Cư mà Tiêu lương đệ ở trước đây vẫn còn đó, nhưng đã lâu không có người ở, cần được quét dọn một chút, xin Tiêu lương đệ ở đây nghỉ ngơi một lúc, đợi quét dọn xong sẽ mời người vào ở.”
Tiêu Hề Hề gật đầu nói được.
Tiết thị cho người dâng trà bánh, sau đó cáo lui.
Không chỉ Tiết thị mà Tiêu Lăng Phong cũng không dám ở lại với Tiêu Hề Hề, sau khi Tiết thị rời đi, Tiêu Lăng Phong cũng tìm cớ dẫn hai con trai nhanh chóng rời đi.
Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn lại Tiêu Hề Hề.
Mọi người ở đây đều sợ hãi tránh né nàng.
Tiêu Hề Hề ăn thử vài miếng mứt hoa quả, nhưng cảm thấy không ngon bằng Bảo Cầm làm.
Lúc này, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi cửa.
Tiêu Hề Hề nhìn sang, phát hiện là Tiêu Tri Lam đang cười và vẫy tay với nàng.
“Tiểu Lam.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT