Hoạt động của “Thịnh Kinh Nhật Báo” đã đi vào quỹ đạo, dù Lạc Dạ Thần không ở Thịnh Kinh cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều.
Còn những sản nghiệp khác của Lạc Dạ Thần ở Thịnh Kinh thì càng không cần phải lo, sau nhiều năm mài giũa, những sản nghiệp đó đã hình thành một mô hình hoạt động hoàn chỉnh, bình thường Lạc Dạ Thần cũng không cần can thiệp.
Nếu có chuyện lớn xảy ra, Anh vương phi và Định Viễn Hầu sẽ xử lý.
Điều duy nhất khiến Lạc Dạ Thần không yên tâm là Anh vương phi và đứa con trong bụng nàng.
Lạc Dạ Thần dặn đi dặn lại, bảo Bộ Sanh Yên phải chăm sóc bản thân thật tốt, còn đặc biệt mời hai ma ma có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ trong cung đến chăm sóc Bộ Sanh Yên.
Nếu Bộ Sanh Yên không cản, thậm chí y còn muốn mang Định Viễn Hầu tới vương phủ.
Hôm nay là ngày xuất phát, Lạc Dạ Thần lưu luyến nắm tay Bộ Sanh Yên.
“Không muốn để nhạc phụ tới vương phủ chăm sóc nàng thật sao?”
Bộ Sanh Yên “Thật sự không cần, cha ta là một người thô kệch, cả bản thân mình còn chưa chắc chăm sóc tốt, không hề biết cách chăm sóc thai phụ. Nếu chàng mời ông ấy tới, ta còn phải chăm sóc ngược lại ông ấy.”
Lạc Dạ Thần “Nhưng nếu ông ấy ở vương phủ, sẽ không có người dám ức hiếp nàng, ta cũng có thể yên tâm hơn.”
Tuy chân Định Viễn Hầu tàn tật nhưng sức chiến đấu của ông vẫn rất mạnh, ba Lạc Dạ Thần cộng lại cũng không so được với ông.
Bộ Sanh Yên bất lực nói “Trong vương phủ nhiều hộ vệ như vậy, ai dám ức hiếp ta?”
Lạc Dạ Thần “Lỡ trong vương phủ có người đối xử không tốt với nàng thì sao?”
Bộ Sanh Yên “Ta nắm toàn bộ khế ước bán thân của hạ nhân trong vương phủ, nếu bọn họ không tốt với ta, ta có thể bán bọn họ.”
Lạc Dạ Thần muốn nói thêm gì đó nhưng bị Bộ Sanh Yên cắt ngang.
“Được rồi được rồi, đừng lải nhải nữa, thời gian không còn sớm, chàng mau đi đi.”
Lạc Dạ Thần bị Bộ Sanh Yên đẩy ra ngoài.
Y vừa đi vừa nghoảnh đầu ra khỏi cửa, trông bộ dáng thật sự không muốn đi.
Thật ra trong lòng Bộ Sanh Yên cũng không nỡ.
Nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ an tĩnh nhìn y đi ngày càng xa.
Lạc Dạ Thần lên xe ngựa.
Y mở cửa sổ, hét lớn với Bộ Sanh Yên.
“Ta chắc chắn sẽ kịp về trước khi nàng sinh!”
Bộ Sanh Yên nhẹ nhàng sờ bụng, cười đáp “Ừm, ta chờ chàng.”
Lạc Dạ Thần vẫy tay với nàng “Nàng về đi, ta muốn nhìn nàng vào trong.”
Bộ Sang Yên xoay người, được ma ma dìu bước vào cổng cung vương phủ.
Lúc nàng xoay người lại, đôi mắt nàng không kiềm được đỏ lên.
Ma ma nhỏ giọng an ủi nàng “Vương gia sẽ về sớm thôi, người không cần phải buồn.”
Bộ Sanh Yên trả lời “Ừm, ta biết, chỉ là … chỉ là ta có hơi không nỡ.”
Ma ma cười nói “Trông vương gia cũng không nỡ, điều này chứng tỏ tình cảm vợ chồng của hai người thật sự rất tốt.”
Đến khi không còn thấy bóng lưng của Bộ Sanh Yên, Lạc Dạ Thần mới đóng cửa sổ.
Xe ngựa đưa y đi càng ngày càng xa.
Trong vương phủ, Bộ Sanh Yên ngồi trong phòng, cảm xúc dần bình tĩnh lại.
Nàng cầm yếm của trẻ con đang làm dang dở lên khâu từng mũi.
Thêu xong một đóa hoa nhỏ, nàng vô thức hỏi “Chàng thấy hoa này thêu đẹp không?”
Nàng quay đầu nhìn sang bên, phát hiện không có ai cả.
Bình thường, mỗi khi Lạc Dạ Thần rảnh rỗi, luôn thích ở cạnh nàng, chỉ trỏ những thứ nàng làm.
Nàng sớm đã quen với cách chung sống này, bất chợt nhận ra không còn người bên cạnh, trong lòng thấy trống rỗng.
Ma ma đứng hầu bên cạnh thấy vậy, biết vương phi đang nhớ vương gia, không tiện nói thẳng, chỉ cười đáp.
“Vương phi thêu hoa này rất đẹp, màu sắc tươi sáng, rất hợp với trẻ con.”
Bộ Sanh Yên khôi phục tinh thần, mỉm cười “Vậy sao.”
Nàng cụp mắt nhìn yếm trẻ con trong tay, lẩm bẩm “Ta nên làm thứ gì đó cho chàng, để chàng có thể luôn mang theo bên mình.”
Ma ma đề nghị “Người có thể làm ngay bây giờ, đợi người làm xong thì sai người chuyển cho vương gia, xe ngựa của vương gia đi không nhanh, hẳn là có thể đuổi kịp.”
Bộ Sanh Yên thấy cách này khá hay.
Nàng đặt yếm trẻ con trong tay xuống, bắt đầu làm túi tiền.
Tùi tiền rất đơn giản, nàng làm rất nhanh, sau đó nàng làm một đôi lót giày và một túi quạt.
Bây giờ trời đang nóng, Lạc Dạ Thần thích khoe khoang, trong tay luôn cầm một cây quạt, làm cho y một túi quạt là thích hợp.
Bộ Sanh Yên làm xong những thứ này, liền sai người đưa thiệp mời cho Quý phi ở Thượng Lâm Uyển.
Sau khi được phép, nàng ngồi xe ngựa đến Thượng Lâm Uyển gặp Quý phi.
Tiêu Hề Hề thả mèo vàng Lão Vương xuống đất để nó tự chơi.
Nàng mời Bộ Sanh Yên ngồi xuống.
Hai người trò chuyện về tình hình gần đây.
Trò chuyện xong, Bộ Sanh Yên nói lý do đến đây của mình.
“Anh vương được Hoàng thượng phái đi giám sát khai thác mỏ thiết ở thành Vạn Hải, đường đi xa xôi, thần phụ không yên tâm, to gan muốn nhờ Quý phi xem giúp Anh vương một quẻ, xem chuyến đi của chàng có suôn sẻ không?”
Thật ra dù suôn sẻ hay không, Anh vương cũng đã lên đường, lệnh của Hoàng đế không thể làm trái, dù không suôn sẻ cũng chỉ đành chịu.
Nhưng Bộ Sanh Yên vẫn muốn biết kết quả của chuyến đi này, nếu không nàng sẽ khó lòng yên tâm.
Tiêu Hề Hề hiểu tâm trạng của nàng, sảng khoái đồng ý.
“Được, bổn cung xem giúp cô một quẻ, nói bổn cung biết sinh thần bát tự của Anh vương.”
Bộ Sanh Yên nói sinh thần bát tự của Anh vương.
Tiêu Hề Hề kết nối sinh thần bát tự của y với thời gian khởi hành và điểm đến, rồi thầm tính toán trong lòng.
Chốc sau, nàng đã có kết quả.
“Lần này Anh vương có thể gặp một chút phiền phức, nhưng không ảnh hưởng đến an toàn của y, nói chung là mọi việc diễn ra suôn sẻ.”
Nghe vậy, Bộ Sanh Yên thở phào nhẹ nhõm.
Nàng vô cùng tin tưởng năng lực bói toán của Quý phi, nếu Quý phi đã nói Anh vương không gặp chuyện gì, vậy nàng tin sẽ không có chuyện gì.
Bộ Sanh Yên chân thành nói “Cảm ơn người.”
Tiêu Hề Hề nhìn cái bụng hơi nhô ra của nàng, hỏi “Vương phi có muốn biết thai này là trai hay gái không? Nếu cô muốn biết, bổn cung có thể xem giúp cô.”
Bộ Sanh Yên kinh ngạc “Chuyện này cũng tính được sao?”
Tiêu Hề Hề “Đương nhiên, cam đoan kết quả sẽ chính xác.”
Thật ra, thái y bắt mạch cũng có thể biết giới tính thai nhi, nhưng độ chính xác không đảm bảo, đôi khi xảy ra sai sót.
Nghe Quý phi nói vậy, Bộ Sanh Yên tức thì động lòng.