Trên đường đến am Tử Vân, Lý phi mở hộp Quý phi đưa cho.

Nàng đầy mong đợi, muốn biết Quý phi tặng nàng thứ gì giết thời gian?

Theo tác phong thường ngày của Quý phi, nàng cảm thấy thứ có thể giết thời gian chắc chắn sẽ rất thú vị.

Ví như bài hay mạt chược.

Có lẽ đồ lần này Quý phi tặng nàng cũng tương tự như vậy.

Lý phi lòng đầy mong đợi, cẩn thận mở tấm vải xanh bọc bên ngoài, sau đó mở hộp, vừa nhìn thì nàng phát hiện bên trong là kinh Pháp Hoa!

Cả một bộ kinh Pháp Hoa, tổng cộng hai mươi cuốn, chất đầy trong hộp gỗ.

Tức thì, cả người Lý phi thấy không ổn!

Sách mà nàng hận nhất trong đời là kinh Phật.

Trong số các kinh Phật hận nhất là kinh Pháp Hoa.

Vì chỉ cần nhìn thấy kinh Pháp Hoa, nàng sẽ nhớ lại lần bị Thái tử phạt chép kinh ba trăm lần.

Ký ức đó thật kinh khủng, có thể gọi là khoảnh khắc đen tối nhất trong đời nàng.

Quý phi tặng gì không được, lại tặng nàng kinh Pháp Hoa.

Rõ ràng là cố ý chọc tức nàng!

Lý phi tức đến suýt khóc.

Tố Mai nhỏ giọng nhắc nhở “Nương nương, ở đây có một tờ giấy có chữ.”

Tờ giấy đó được kẹp giữa cuốn kinh Pháp Hoa.

Lý phi nhìn tờ giấy, thấy trên đó viết một dòng chữ xấu xí như chó đang bò.

“Lúc cô buồn muốn khóc, hãy nhìn vào túi tiền của cô, còn có thịt trên người cô, nước mắt sẽ tự rơi xuống.”

Lý phi “……”

Nước mắt nàng rơi theo đúng nghĩa đen.

Nàng tức đến mức bật khóc.

……

Trong cung Vân Tụ.

Tiêu Hề Hề vừa mới thức dậy, Chiết Chi đang chải tóc cho nàng.

Bảo Cầm bước vào, cung kính hành lễ.

“Khởi bẩm Quý phi nương nương, Lý phi đã rời cung rồi.”

Tiêu Hề Hề nhìn nàng “Tặng đồ cho nàng chưa?”

Bảo Cầm “Đã tặng rồi.”

Tiêu Hề Hề “Lý phi nói thế nào?”

Bảo Cầm thành thật trả lời “Lý phi nói cảm ơn người, bảo nô tỳ truyền lời cho người, hy vọng sau này có cơ hội chơi bài với người lần nữa.”

Tiêu Hề Hề “Xem ra nàng thích món quà chia tay ta tặng.”

Bảo Cầm mỉm cười đáp “Đúng vậy.”

Nàng dừng một chút, sau đó bổ sung “Vừa rồi nô tỳ nghe Thanh Tùng nói Lý phi trước khi đi đã đến cung Yên Vũ.”

Tiêu Hề Hề không quan tâm chuyện này.

Nàng lười biếng đáp “Ờ.”

Bảo Cầm thấy nàng không có hứng thú với chuyện này thì không nói nữa, nói sang chuyện khác.

“Nô tỳ đã nấu chè hạt sen nấm tuyết cho người, đang được ướp lạnh trong hầm đá, nô tỳ bây giờ mang lên cho người.”

Vừa nghe có đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề lập tức vui vẻ “Được được!”

Buổi tối, Lạc Thanh Hàn vẫn nghỉ ngơi ở cung Vân Tụ.

Hắn vừa quạt cho nữ nhân trong lòng, vừa nói.

“Ta định đến hành cung ở Thượng Lâm Uyển tránh nóng, ở đó mát hơn trong cung.”

Tiêu Hề Hề đang buồn ngủ.

Nàng vừa nghe xong, tỉnh táo được một chút, ậm ừ nói.

“Ta muốn đi cùng chàng.”

Lạc Thanh Hàn “Đương nhiên dẫn nàng đi cùng.”

Hắn dừng một chút, cố ý bổ sung thêm một câu.

“Chỉ dẫn một mình nàng đi.”

Lần trước hắn đến Thượng Lâm Uyển săn thú mùa thu, hắn dẫn theo một đoàn người, rất nhiều phi tần trong cung cũng đi cùng, nhìn thì náo nhiệt, nhưng hắn vẫn thích ở riêng với Hề Hề.

Cho nên lần này, ngoài hộ vệ tùy tùng, hắn chỉ dẫn theo một mình Hề Hề.

Không dẫn theo ai khác.

Năm ngoái, Hoàng đế cũng đến Thượng Lâm Uyển tránh nóng, cho nên khi Lạc Thanh Hàn đề nghị đến Thượng Lâm Uyển tránh nóng, mọi người trong triều không thấy ngạc nhiên.

Trong hậu cung có khá nhiều người muốn cùng đi tránh nóng.

Các nàng thử xuất hiện trước mặt Hoàng đế, nhưng vô ích.

Hoàng đế thậm chí không nhìn các nàng lấy một lần, cả người như tảng băng trôi ngàn năm, tản ra khí lạnh không ai có thể đến gần.

Nếu các nàng làm quá đáng, sẽ bị hắn phạt.

Ví như Trần uyển nghi.

Vì muốn Hoàng đế đồng ý dẫn nàng đến Thượng Lâm Uyển tránh nóng, nàng cố ý phơi mình dưới trời nắng như thiêu đốt suốt ba canh giờ, khiến bản thân bị say nắng.

Sau đó, nàng cố tình đợi Hoàng đế trên đường đến cung Vân Tụ, giả vờ ngất xỉu trước mặt Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn sai người đưa nàng về, gọi thái y tới chữa trị, biết được nàng bị say nắng.

Trần uyển nghi nghĩ Hoàng đế sẽ đến thăm nàng.

Khi đó nàng có thể nhân cơ hội cầu xin Hoàng đế dẫn nàng đến Thượng Lâm Uyển tránh nóng, hẳn là Hoàng đế sẽ không từ chối thỉnh cầu nhỏ bé của nàng.

Dù sao nàng cũng đã bị say nắng trong cung, muốn ra ngoài tránh nóng là điều đương nhiên.

Tuy nhiên, nàng chẳng những không chờ được Hoàng đế, mà lại đợi được tin xấu —

Hoàng đế dùng tội danh thất lễ trước mặt vua, giáng Trần uyển nghi xuống thành Trần tiệp dư.

Người hầu bên cạnh Trần tiệp dư cũng bị phạt ba mươi trượng vì không chăm sóc tốt cho chủ tử, lơ là nhiệm vụ khiến Trần tiệp dư say nắng.

Những người hầu bị Cấm vệ thô bạo lôi ra ngoài đè xuống đất đánh.

Tiếng la hét vang vọng.

Trần tiệp dư ngơ ngác ngồi trong phòng, cả người chết lặng.

Nàng không ngờ sẽ có kết quả thế này.

Nàng muốn hỏi Hoàng đế tại sao đối xử với nàng như vậy?

Nhưng nàng không dám.

Bị Hoàng đế phạt hai lần liên tiếp đã khiến nàng sâu sắc hiểu ra một điều —

Hoàng đế không có chút tình cảm nào với nàng.

Nếu nàng tiếp tục làm vậy, có lẽ sẽ khiến Hoàng đế ngày càng ghét nàng hơn.

Dù tức giận không cam lòng đến đâu, cuối cùng nàng cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Sáng hôm sau, nàng thức dậy, Trần tiệp dư phát hiện mặt và cổ mình đỏ bừng, ngứa ngáy khó chịu, muốn gãi nhưng bị cung nữ bên cạnh ngăn lại.

“Người không được gãi, nếu gãi rách da, có thể để lại sẹo.”

Trần tiệp dư chỉ đành nghiến răng chịu đựng.

Thái y vội vàng chạy tới, chẩn đoán điều trị cho Trần tiệp dư, nói.

“Người tiếp xúc với ánh nắng mặt trời quá lâu, da bị cháy nắng, không phải chuyện gì lớn, bôi ít thuốc mỡ là được. Trong thời gian này, người nên chú ý chế độ ăn uống, ăn thanh đạm, uống nhiều nước, ít ra ngoài, nếu muốn ra ngoài cũng phải chống nắng cho tốt.”

Trần tiệp dư lo lắng hỏi “Mặt của ta có thể hồi phục như ban đầu không?”

Thái y thành thật trả lời “Nếu bôi thuốc đều đặn, ba bốn ngày là có thể khỏi.”

Trần tiệp dư thấy nhẹ nhõm.

Ba ngày tiếp theo, nàng thành thật ở trong điện Ninh Tâm, mỗi ngày bôi thuốc, không ra ngoài gây chuyện.

Mỗi ngày nàng soi gương, cẩn thận quan sát tình trạng da trên mặt.

Các vết mẩn đỏ, sưng tấy trên mặt và cổ đã giảm bớt nhưng da bong vài chỗ, sau khi lớp da bong ra sẽ lộ ra làn da mới hồng nhạt mỏng.

Nàng hỏi thái y thì được biết đây là hiện tượng bình thường sau khi da bị cháy nắng, một thời gian sẽ khỏi.

Trần tiệp dư thầm hối hận, sớm biết phơi nắng có hậu quả nghiêm trọng như vậy, ban đầu nàng đã không làm chuyện ngu ngốc này.

Bây giờ thì mất cả chì lẫn chài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play