Tiêu Hề Hề muốn hỏi hắn nhịn cái gì? Đột nhiên đầu óc nhanh nhạy, ánh mắt liếc nhìn nơi nào đó trên người hắn, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, tai lặng lẽ đỏ bừng.

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm “Chúng ta ngủ chung thế này, ai cũng không ngủ ngon, hay là kê thêm một giường tre trong phòng ngủ, chàng ngủ trên giường, ta ngủ giường tre, thế nào? Chẳng phải vừa nãy chàng nói muốn tặng quà sinh nhật cho ta sao, hay là tặng giường tre đi.”

Lạc Thanh Hàn hối hận.

Đáng lẽ vừa rồi hắn không nên hỏi nàng muốn quà sinh nhật gì.

Mạch não của nữ nhân này khác với người thường, không thể nghĩ ra được món quà bình thường nào!

Lạc Thanh Hàn phớt lờ sự phản đối của nàng, lạnh giọng nói “Giường tre thì không cần nghĩ nữa, ngày tháng của chúng ta còn dài, bây giờ nàng đã bắt đầu chê hai người ngủ cùng quá nóng, ngày tháng sau này phải làm sao? Nàng tốt hơn hết nên quen dần đi.”

Tiêu Hề Hề “Vậy quà sinh nhật của ta …”

Lạc Thanh Hàn “Chuyện này nàng không cần lo, ta sẽ chuẩn bị cho nàng.”

Tiêu Hề Hề “Chàng thật hung dữ.”

Nàng vội nói thêm “Nhưng dáng vẻ hung dữ của chàng cũng rất dễ thương.”

Lạc Thanh Hàn “……”

Cả đời hắn chưa từng được khen dễ thương, nét mặt nhất thời cứng đờ.

Hắn ho khan khó chịu “Đừng nói nhảm.”

Đêm dần khuya.

Sau khi hai người tắm xong thì lên giường ngủ.

Tiêu Hề Hề tự giác lùi về sau, giữ khoảng cách với Lạc Thanh Hàn để tránh nằm gần quá nóng.

Lạc Thanh Hàn tay cầm quạt nằm nghiêng, quạt lên quạt xuống.

Gió nhẹ thổi về phía Hề Hề làm nàng thấy dễ chịu.

Nàng không kiềm được dịch về phía Lạc Thanh Hàn.

Chẳng mấy chốc nàng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm nàng nóng nực thức giấc, phát hiện không biết từ lúc nào mình lại lọt vào vòng tay của Lạc Thanh Hàn.

Cơ thể hai người gần nhau, đổ mồ hôi rất nhiều.

Tiêu Hề Hề muốn lùi lại.

Nàng vừa động đậy, Lạc Thanh Hàn liền tỉnh lại.

Hắn không mở mắt, tay phải tự giác phe phẩy quạt.

Gió thổi vào người, Tiêu Hề Hề cảm thấy mát hơn, nên ngừng cử động, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau.

Lạc Thanh Hàn nói với Thường công công bên cạnh.

“Đêm qua trẫm mơ thấy mẫu phi, biết bà ấy dưới suối vàng không an ổn, trẫm định đưa Lý phi đến am Tử Vân để tóc tu hành, thay trẫm cầu phúc cho mẫu phi.”

“Vâng.”

Thường công công lập tức mang thánh chỉ đến cung Cẩm Tú.

Diêu tiệp dư cũng sống trong cung Cẩm Tú, nàng nghe vậy, hai mắt tức thì đỏ hoe.

Thường công công vừa đi, Diêu tiệp dư lập tức nắm tay Lý phi, nôn nóng nói.

“Lý phi tỷ tỷ, đang yên lành sao bệ hạ lại đưa tỷ đến am Tử Vân? Có phải tỷ làm sai chuyện gì khiến bệ hạ tức giận không? Chúng ta đi tìm Quý phi nương nương, cầu xin nương nương giúp đỡ.”

Tuy am Tử Vân là am ni cô được hoàng thất xây dựng, nhưng bị đuổi tới đó chỉ có hai loại người —

Một là thái phi tiền triều.

Hai là các phi tần và mệnh phụ triều đình phạm lỗi.

Hiện giờ Hoàng đế còn tại vị, Lý phi còn lâu lắm mới thành Thái phi.

Vậy thì chỉ có thể là nàng phạm lỗi, bị đày đến am Tử Vân chuộc tội.

Lúc đầu Lý phi cũng sốc và hoảng sợ, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nàng an ủi ngược lại Diêu tiệp dư.

“Đừng vội, có lẽ chuyện không như muội nghĩ đâu, không phải thánh chỉ nói rồi sao? Là bảo ta cầu phúc cho Thẩm thái hậu.”

Sau khi Lạc Thanh Hàn lên ngôi, hắn truy phong Thẩm chiêu nghi làm Thái hậu.

Ngược lại, Tần hoàng hậu đến giờ vẫn là Hoàng hậu, chưa được truy phong Thái hậu.

Tuy chuyện này không hợp quy tắc, nhưng các triều thần đều biết chuyện Tần gia làm năm đó, không ai phản đối chuyện này.

Diêu tiệp dư nói trong nước mắt “Nói là cầu phúc, nhưng nơi như am Tử Vân khốn khổ như vậy, đến đó chỉ chịu khổ thôi! Chúng ta đi cầu xin Quý phi nương nương đi, nể tình thường ngày, có lẽ Quý phi sẽ giúp tỷ.”

Quả thật Lý phi cũng hơi khó hiểu, rõ ràng đồng ý đưa nàng rời cung, nhưng mới chớp mắt tại sao Hoàng đế lại đưa nàng đến am Tử Vân?

Mục đích của Hoàng đế là gì?

Nàng không dám trực tiếp hỏi Hoàng đế, nhưng có thể hỏi Quý phi.

Vì vậy Lý phi gật đầu “Đi thôi, chúng ta đến cung Vân Tụ.”

Hai người đến cung Vân Tụ gặp Quý phi.

Tiêu Hề Hề đoán được các nàng sẽ tới nên không hề ngạc nhiên.

“Ngồi xuống nói đi.”

Lý phi và Diêu tiệp dư ngồi xuống đối diện nàng.

Lý phi không vòng vo, hỏi thẳng “Thần thiếp vừa nhận được thánh chỉ, nói là muốn thần thiếp đến am Tử Vân cầu phúc cho Thẩm thái hậu, thần thiếp không hiểu Hoàng đế có ý gì, mong Quý phi nương nương chỉ bảo.”

Diêu tiệp dư không dám ngắt lời, chỉ mong chờ nhìn Quý phi.

Tiêu Hề Hề “Yên tâm, không phải Hoàng thượng muốn phạt cô, chỉ muốn cho cô cơ hội làm lại từ đầu. Khi cô đến am Tử Vân, cô sẽ không còn là Lý phi, cô chỉ là một người tu hành bình thường, chờ qua một thời gian, khi mọi người dần quên đi chuyện của cô, cô có thể âm thầm hoàn tục, sau này cô muốn sống thế nào là tùy cô quyết định.”

Chuyện này cũng từng có tiền lệ trong lịch sử.

Trước kia có các phi tần không được sủng ái bị Hoàng đế gửi đến đạo quán xuất gia, sau này các phi tần hoàn tục, tái giá sinh con.

Người xuất gia rời khỏi trần tục, mọi thứ trước kia như nước chảy mây trôi, không còn liên quan gì nữa.

Sau khi hoàn tục, sẽ là một khởi đầu mới.

Đây thật sự là một cách hay, có tác dụng với Lý phi.

Lý phi nghe vậy, tảng đá trong lòng rơi xuống.

Nàng thở phào nhẹ nhõm “Thần thiếp hiểu rồi, đa tạ bệ hạ và Quý phi đã suy tính.”

Cuối cùng Diêu tiệp dư cũng muộn màng nhận ra sự kỳ lạ.

Nàng gạt bỏ lo lắng và căng thẳng, trong lòng chỉ còn lại nghi hoặc.

Đầu tiên nàng nhìn Quý phi, sau đó nhìn Lý phi, hai người dường như đang giấu nàng gì đó.

Diêu tiệp dư là một người rất tò mò.

Lúc này, nàng thấy một quả dưa lớn đặt trước mặt, nàng không nhịn được muốn ăn quả dưa đó, thận trọng hỏi.

“Lý phi tỷ tỷ định xuất gia trước, sau đó hoàn tục sao?”

Lý phi cũng không muốn giấu nàng, gật đầu nói “Phải, ta không muốn lãng phí thời gian trong cung nữa, ta muốn rời cung tái giá.”

Diêu tiệp dư sợ hãi “Tỷ … tỷ muốn rời cung sao?”

Lý phi “Thanh xuân của nữ nhân chỉ có mấy năm, ta không muốn lãng phí trong cung, ta muốn bắt đầu một cuộc sống mới, muội có muốn đi cùng ta không?”

Diêu tiệp dư hoàn toàn ngơ người.

Dù nàng không được sủng ái, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được Hoàng đế sủng ái.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc rời cung tái giá.

Dù sao thân phận của nàng cũng đã là phi tần của Hoàng đế.

Phi tần của Hoàng đế làm sao có thể tái giá?!

Nhưng vừa rồi nàng nghe rõ Lý phi và Quý phi nói chuyện, theo sắp xếp của Hoàng đế và Quý phi, Lý phi quả thật có thể rời cung tái giá.

Diêu tiệp dư hơi động lòng.

Nàng cũng là một nữ tử bình thường, cũng thích được người khác quan tâm, hy vọng sau này có con của riêng mình.

Nhưng nếu ở lại hoàng cung, những mong muốn này có thể không bao giờ thành hiện thực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play