Tiêu Hề Hề sợ bị phát hiện, quyết định thay đổi chủ đề.

“Em làm nước trái cây gì vậy?”

Bảo Cầm theo bản năng trả lời “Là nước ép lê.”

Tiêu Hề Hề cầm ly nước, uống một hơi cạn sạch, chẹp chẹp miệng nhỏ khen ngợi “Ngọt quá!”

Nàng đưa chiếc ly rỗng, biểu thị thêm một ly nữa.

Bảo Cầm cầm ly rỗng, xuất thần bước ra ngoài.

Nàng còn đang nghĩ, tiểu chủ rốt cuộc đã làm thế nào mới trong thời gian ngắn như vậy ăn hết đống đồ ăn đó?

Ngày hôm sau, Lạc Thanh Hàn đến điện Thanh Ca, bảo nàng mang theo hành lý đi cùng hắn.

Tiêu Hề Hề lấy tay nải vải xanh hoa nhỏ.

Lạc Thanh Hàn không có phản ứng gì.

Kế đó Tiêu Hề Hề lấy một cái túi lớn nặng trĩu quá khổ.

Lạc Thanh Hàn cau mày “Nàng gói gì trong đó?”

Tiêu Hề Hề ôm chặt túi “Đây đều là đồ ăn Bảo Cầm làm cho thần thiếp.”

“Ta cũng không bỏ đói nàng, nàng mang nhiều đồ ăn như vậy làm gì? Bỏ xuống, không được mang.”

Tiêu Hề Hề mếu máo, tủi thân muốn khóc.

“Nếu không có đồ ăn này, thần thiếp sẽ khó chịu chết mất, xin Điện hạ cho thần mang theo đi mà!”

Lạc Thanh Hàn không dao động

Tiêu Hề Hề đặt túi xuống, đi tới kéo kéo ống tay áo của hắn.

“Xin người mà ~”

“.…..không được làm nũng.”

Tiêu Hề Hề giật giật ống tay áo của Lạc Thanh Hàn, khổ sở cầu xin.

Lạc Thanh Hàn vô tình gạt tay nàng ra.

Nàng dứt khoát ôm cánh tay hắn, tiếp tục cầu xin.

Lần này Lạc Thanh Hàn không thể gạt nàng ra.

Hắn nhìn nữ nhân đáng thương nước mắt rưng rưng, lời khiển trách vừa đến bên môi đã đổi thành lời khác “Duy nhất lần này, không có lần sau.”

Tiêu Hề Hề nín khóc, vồ tới dùng sức ôm hắn.

“Đa tạ Điện hạ! Người thật là một người tốt, thần thiếp yêu người lắm!”

Lạc Thanh Hàn cứng đờ tại chỗ.

Tiêu Hề Hề buông hắn ra, đeo túi nhỏ sau lưng, ôm túi lớn trước ngực, hưng phấn nói “Thần thiếp chuẩn bị xong rồi, có thể đi bất cứ lúc nào!”

Lạc Thanh Hàn nỗ lực phớt lờ cảm giác mơ hồ khi vừa nãy nàng ôm hắn, bình tĩnh nói.

“Bỏ mấy thứ này xuống, lát nữa sẽ có người giúp nàng mang theo, nàng chỉ cần đi theo ta là được.”

Tiêu Hề Hề luyến tiếc bỏ túi lớn xuống.

Nàng cúi đầu hôn hôn túi lớn, cưng chiều nói “Bảo bối ngoan, các ngươi ở đây đừng đi đâu, lát nữa chúng ta có thể gặp nhau rồi.”

Lạc Thanh Hàn lấy cớ đưa Tiêu lương đệ về thăm nhà mẹ để đưa nàng ra khỏi điện Thanh Ca.

Xe ngựa sớm đã sẵn sàng.

Hai người lên xe ngựa.

Tiêu Hề Hề thấy trong góc có ba tay nải, nàng ể một tiếng.

“Sao có nhiều tay nải quá vậy.”

Lạc Thanh Hàn vỗ vỗ tay nải màu đen “Bên trong có hai bộ y phục, đặc biệt chuẩn bị cho nàng, sáng mai lên xe ngựa nàng mặc nó vào.”

Tiêu Hề Hề mở tay nải màu đen, bên trong quả thật có hai bộ y phục thái giám.

Nàng chớp chớp mắt “Điện hạ muốn thần thiếp cải trang thành thái giám?”

Lạc Thanh Hàn “Thân phận của nàng không thích hợp theo ta xuống phía Nam, nàng cải trang một chút mới được.”

“Thần thiếp có thể giả làm thị vệ, tại sao phải giả làm thái giám?”

“Vì nàng lùn.”

Tiêu Hề Hề cảm thấy như bị đâm một nhát vào ngực.

Chiều cao của nàng thật ra không quá thấp khi đứng với nữ tử, nhưng đứng cạnh nam nhân thì không đủ, đặc biệt thị vệ, ai nấy đều cao lớn cường tráng, dù nàng mặc y phục thị vệ, nhìn thoáng qua cũng biết được nàng rất khác với các thị vệ.

Tiêu Hề Hề thầm tự an ủi mình.

Thôi vậy, thái giám thì thái giám, coi như chơi cosplay đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play