Chu thị vui vẻ nói “Lệ lang quân xem hoàng lịch, nói ba ngày nữa là mười lăm, cũng là ngày rằm trăng tròn, lấy ý đoàn tụ sum vầy, thích hợp cho việc cưới xin. Cho nên chúng ta ấn định ngày cưới là ba ngày sau. Tuy thời gian có gấp gáp, nhưng chuyện này dù sao cũng phải làm càng sớm càng tốt, làm xong sớm thì an tâm sớm.”
Lão trưởng thôn gật đầu “Đúng là vậy.”
Mau chóng thành hôn, gạo nấu thành cơm, tránh Lệ Khinh Ngôn nuốt lời.
Thôn không mấy lớn, không cần ai truyền tin cũng biết Vân Khả Tâm sắp thành thân.
Mọi người lần lượt chúc mừng Chu thị.
Ở một nơi nhỏ bé hẻo lánh thế này cũng không có gì đáng chú ý, thành thân cũng chỉ là bái đường, mời dân làng một bữa, những thủ tục rườm rà ở giữa đều được lược bỏ.
Vốn Chu thị muốn xây một ngôi nhà khác trong thôn, trang trí phòng tân hôn cho con gái, để con gái và con rể sống thế giới hai người thoải mái hơn.
Nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, xây nhà chắc chắn không kịp.
Bà chỉ đành để con gái và con rể cưới nhau ở nhà cũ, sau này mới xây nhà.
Hai ngày qua, Vân Khả Tâm bận rộn may áo cưới, gần như không lộ mặt.
Lệ Khinh Ngôn cũng không nhàn rỗi, y đích thân viết rất nhiều từ hỷ và câu đối.
Những từ hỷ đỏ tươi và câu đối được dán khắp nhà cùng với những chiếc đèn lồng đỏ, khoảng sân nhỏ tràn ngập niềm vui.
Hai ngày trôi qua.
Đến ngày thành thân, Chu thị đào hai vò rượu Nữ Nhi Hồng chôn ở sân sau, Vân Trường Sinh đã chôn vào ngày Vân Khả Tâm ra đời, để có thể uống trong ngày cưới của con gái.
Sau đó Chu thị nhờ người giết một con heo nuôi trong nhà.
Tất cả hàng xóm đều đến giúp đỡ, sôi nổi chuẩn bị tiệc cưới.
Khi mặt trời lặn, Lệ Khinh Ngôn tự tay đốt pháo, tuyên bố tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Pháo đốt phát ra tiếng tanh tách.
Tân nương mặc váy cưới đỏ bước ra, đầu đội khăn cưới đỏ có thêu hoa sen đôi.
Lệ Khinh Ngôn đứng ở cửa nhìn nàng từng bước đi về phía mình, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Khi nàng bước đến trước mặt y, y nắm tay nàng dẫn vào sảnh chính.
Trong ngoài nhà đầy khách khứa đang nói lời chúc phúc, trên môi ai cũng nở nụ cười vui vẻ.
Trên ghế chính, Chu thị ngồi ngay ngắn.
Bà nhìn cặp vợ chồng mới cưới trước mặt, nghĩ đến con gái sắp trở thành vợ người ta, trong lòng vừa vui mừng vừa không nỡ.
Trên bàn bên cạnh Chu thị đặt bài vị của Vân Trường Sinh.
Lão trưởng thôn làm chủ hôn, lớn tiếng hét lên.
“Nhất bái thiên địa!”
Lệ Khinh Ngôn dìu Vân Khả Tâm quỳ xuống.
“Nhị bái cao đường!”
Cả hai quay lại, cung kính khấu đầu với Chu thị.
“Phu thê giao bái!”
Lệ Khinh Ngôn bái chào Vân Khả Tâm, Vân Khả Tâm cũng bái chào lại.
Khi hai người bái nhau, mu bàn tay hai người chạm nhẹ.
Chốc sau lại tách ra.
Hai người đứng thẳng rồi chậm rãi đi sang phòng bên trong tiếng cười vui vẻ của mọi người.
Sau đó là tiệc rượu.
Hai vò rượu Nữ Nhi Hồng được mở ra, mùi rượu nồng lan tỏa khiến tất cả đàn ông có mặt phải trố mắt nhìn.
Lệ Khinh Ngôn cùng mọi người uống vài ly, sau đó rời bàn sớm với lý do quá say.
Mọi người đều nghĩ y vội về với vợ, ai cũng cười nhạo y nóng nảy nhưng bọn họ không ngăn cản mà để cho y đi.
Y về phòng ngủ vén khăn đỏ trùm đầu Vân Khả Tâm lên.
Khuôn mặt Vân Khả Tâm đã được trang điểm.
Những phụ nữ trong thôn trang điểm cho nàng bằng son phấn tự chế.
Tay nghề thô kết hợp với mỹ phẩm thô, cả tiên nữ cũng không chịu nổi.
Đặc biệt là các trưởng bối trong thôn có gu thẩm mỹ rất lạ, tin rằng khuôn mặt phải hồng hào thì trông mới vui vẻ.
Thế nên lúc Vân Khả Tâm ngẩng đầu lên, Lệ Khinh Ngôn giật mình mất cả khả năng ngôn ngữ.
Tiểu cô nương xinh đẹp hoạt bát ngày thường, lúc này hai gò má phủ màu đỏ đậm, môi tô đỏ rực, lông mày vẽ vừa mỏng vừa dài.
Người trang điểm có lẽ muốn vẽ hoa giữa ấn đường cho nàng, nhưng do tay nghề kém nên cuối cùng chỉ nhìn ra một chấm đỏ.
Để nàng trông như có chuyện vui, hai bên tóc mai nàng còn cài hai bông hoa hải đường thật lớn.
Toàn bộ hiệu ứng trang điểm thật đáng sợ!
Vân Khả Tâm cũng cảm thấy mình thế này trông không ổn chút nào.
Nàng lập tức đứng dậy, múc hai muôi nước trong thùng nhanh chóng rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.
Ưu điểm lớn của mỹ phẩm tự chế là dễ rửa.
Một lúc sau, khuôn mặt nàng trở lại hình dáng bình thường.
Nàng lau những giọt nước trên mặt rồi viết lên bảng: Ta rửa mặt sạch chưa?
Lệ Khinh Ngôn nhìn mặt nàng thật kỹ.
Vì xoa mặt quá mạnh nên má nàng hơi ửng đỏ, tôn lên làn da trắng sáng như ngọc.
Ánh nến vàng ấm áp phản chiếu trên mặt nàng, tạo cho nàng một vầng hào quang ấm áp mềm mại.
Lệ Khinh Ngôn không kiềm được cúi đầu, chậm rãi đến gần nàng.
Vân Khả Tâm nhìn khuôn mặt tuấn tú ngày càng gần của y, nhịp tim nàng đập nhanh.
Nàng vô thức nhắm mắt lại.
Tuy nhiên chờ hồi lâu, nàng vẫn không nhận được động chạm như mong đợi.
Nàng khó hiểu mở mắt, thấy khuôn mặt Lệ Khinh Ngôn dừng cách mặt nàng một tấc.
Chóp mũi y gần chạm vào chóp mũi nàng.
Cả hai đều cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.
Nhưng Lệ Khinh Ngôn không tiến xa hơn.
Y thấp giọng nói “Dù nàng tin hay không thì vừa nãy lúc bái đường, ta cũng là thật lòng.”
Vân Khả Tâm ngơ ngác nhìn y.
Nàng đã nghĩ ra cách thành thân giả này.
Ngày thường trong thôn toàn là người, Lệ Khinh Ngôn bị thương khó có thể trốn thoát.
Chỉ khi nàng và Lệ Khinh Ngôn thành thân, người dân trong thôn mới thả lòng cảnh giác.
Đêm nay mọi người trong thôn đều đến Vân gia dự tiệc, lúc này cả thôn vắng vẻ, đây chính là thời điểm tốt nhất để trốn.
Vân Khả Tâm nói với Lệ Khinh Ngôn, hôn lễ này chỉ là một vở kịch, y không cần chịu trách nhiệm gì.
Nhưng thật ra, nàng đã coi hôn lễ này là hôn lễ duy nhất trong đời.
Dù tương lai xảy ra chuyện gì thì ít nhất lúc này, tình yêu của nàng đã trọn vẹn.
Lệ Khinh Ngôn tháo hai hoa hải đường bên tóc mai của nàng, tự tay quấn mái tóc dài của nàng lên thành một búi đơn giản, sau đó lấy một cây trâm gỗ trong tay áo, cài vào búi tóc của nàng.
“Theo lý thì thành thân nên có tín vật, nhưng hiện giờ trên người ta không có thứ gì, chỉ đành làm trâm gỗ này. Tuy hơi khó coi nhưng vẫn là tâm ý của ta, hi vọng nàng đừng chê.”
Vân Khả Tâm giơ tay chạm vào trâm gỗ trên đầu, không khỏi mỉm cười.
Nàng viết lên bảng: Ta rất thích, cảm ơn.
Lệ Khinh Ngôn thấp giọng nói “Ta phải đi rồi.”
Ánh sáng trong mắt Vân Khả Tâm chợt tắt.
Lệ Khinh Ngôn nhìn dáng vẻ thất vọng của nàng, nhịn không được nhẹ giọng nói “Nàng đi cùng ta được không?”
Vân Khả Tâm lắc đầu, viết lên bảng: Ta không thể bỏ mẹ ta lại.
Lệ Khinh Ngôn “Nàng có thể dẫn bà ấy theo.”
Vân Khả Tâm viết: Người nhà của mẹ đều ở đây, bà ấy sẽ không đi đâu.
Lệ Khinh Ngôn thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT