Thái độ của lão trưởng thôn rất kiên quyết, không có khả năng xoay chuyển.

Lệ Khinh Ngôn biết hiện giờ không phải lúc gắng gượng, bèn chủ động nhượng bộ.

“Thành thân không phải chuyện nhỏ, ta cần suy nghĩ hai ngày.”

Thấy y thả lỏng đôi chút, nét mặt lão trưởng thôn dịu lại.

“Được, cậu về suy nghĩ kĩ đi, ta thật sự rất coi trọng cậu, hy vọng cậu sẽ không làm ta thất vọng.”

Lệ Khinh Ngôn xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào, khó hiểu hỏi.

“Cha, sao cha lại cho y thời gian suy nghĩ? Rõ ràng y đang cố ý kéo dài thời gian.”

Lão trưởng thôn chậm rãi nói “Nếu là người khác, ta đương nhiên sẽ không cho cơ hội kéo dài thời gian, nhưng y thì khác, y là người đọc sách, còn là người thông minh có đầu óc, thôn chúng ta cần một người như vậy.”

Ban đầu, lúc trong thôn còn chưa có người đọc sách, ông nghĩ mọi thứ vẫn rất tốt, cho đến khi Vân Trường Sinh xuất hiện, khiến ông nhận ra lợi ích của việc có người đọc sách.

Hiện giờ Vân Trường Sinh không còn, đúng lúc xuất hiện một Lệ Khinh Ngôn.

Lão trưởng thôn cho rằng đây là ý trời.

Vì vậy ông không ngại cho Lệ Khinh Ngôn thêm thời gian.

Lão trưởng thôn quay đầu hỏi “Phía bên Khả Tâm thế nào?”

Người đàn ông trung niên “Vợ con vừa mới nói chuyện với con bé, trông thì con bé nghe hiểu rồi.”

Lão trưởng thôn hài lòng gật đầu “Ta biết Khả Tâm là một đứa trẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn.”

……

Trong lúc lão trưởng thôn đang nói chuyện với Lệ Khinh Ngôn, Vân Khả Tâm bị thím Hồng Hoa kéo vào phòng khác nói chuyện.

Thím Hồng Hoa là con dâu của lão trưởng thôn, chẳng những làm việc giỏi mà ăn nói cũng giỏi.

Thím Hồng Hoa nói rất nhiều, nhưng có thể tóm gọn lại là —

Hy vọng Vân Khả Tâm nhanh chóng thành thân với Lệ Khinh Ngôn.

Vân Khả Tâm xấu hổ đỏ mặt.

Thím Hồng Hoa thấy nàng xấu hổ không ở lại được nữa, mới cho nàng về.

Vân Khả Tâm bước ra ngoài, vừa nhìn đã thấy Lệ Khinh Ngôn.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Nhịp tim của Vân Khả Tâm đập nhanh.

Nàng vội cúi đầu xuống, ngượng ngùng bước đến gần y.

Lệ Khinh Ngôn “Về thôi.”

Vân Khả Tâm gật đầu, theo y trở về.

Bình thường khi hai người ở chung, Lệ Khinh Ngôn sẽ tìm chủ đề để nói, tránh làm bầu không khí quá tẻ nhạt, nhưng hôm nay cả đoạn đường y không nói một lời.

Vân Khả Tâm nhạy cảm nhận ra tâm trạng của y không ổn.

Nàng lén quan sát góc nghiêng của y, thấy y hơi nhíu mày như thể đang nghĩ vấn đề khó khăn nào đó.

Trái tim đang đập loạn của Vân Khả Tâm dần bình tĩnh lại.

Nàng có thể cảm nhận được Lệ Khinh Ngôn không vui.

Nàng muốn hỏi y tại sao không vui?

Nhưng nàng không dám hỏi, sợ y nghĩ nàng quản quá nhiều.

Cả hai về nhà trong bầu không khí buồn tẻ.

Vừa vào nhà, Vân Khả Tâm lập tức chạy tới giúp Chu thị nhóm lửa nấu cơm.

Trong bữa tối, Vân Khả Tâm tiếp tục âm thầm quan sát Lệ Khinh Ngôn.

Nàng phát hiện Lệ Khinh Ngôn không còn nhíu mày, thỉnh thoảng trò chuyện với Chu thị, tâm trạng hình như đã khá hơn.

Vân Khả Tâm thấy nhẹ nhõm.

Nàng sợ những người xung quanh không vui vì nàng không nói được, không thể như người bình thường làm người khác vui, mỗi khi thấy người khác không vui, nàng chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Lúc đó nàng sẽ thấy mình cực kỳ vô dụng.

Ăn xong, Vân Khả Tâm bưng nước nóng vào phòng của Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn bước tới, muốn nhận lấy chậu gỗ, nhưng Vân Khả Tâm né đi.

Nàng đặt chậu gỗ đầy nước nóng lên bàn, sau đó lấy bảng đen nhỏ treo ở thắt lưng, viết lên đó: Vết thương của huynh còn chưa lành, không thể dùng sức được.

Lệ Khinh Ngôn nói “Ta thấy mình sắp khỏi hẳn rồi.”

Vân Khả Tâm xua tay, tiếp tục viết: Lang trung nói vết thương của huynh chỉ mới lành bên ngoài, bên trong chưa khỏi hoàn toàn, cần phải chữa trị một thời gian.

Nàng đặt bảng xuống, thấm ướt khăn tay, vắt khô rồi đưa bằng hai tay.

Lệ Khinh Ngôn nhận khăn ấm lau mặt và cổ.

Vân Khả Tâm nhận lại khăn, nhúng vào nước giặt sạch.

Nàng đổ nước rửa mặt vào thùng, thêm chút nước nóng rồi bưng tới ngâm chân cho Lệ Khinh Ngôn.

Nàng quỳ xuống muốn cởi giày và tất của Lệ Khinh Ngôn nhưng y né đi.

Lệ Khinh Ngôn “Không cần cô hầu hạ, ta tự mình làm được.”

Vân Khả Tâm nghĩ y ghét mình nên im lặng thu tay lại, đứng dậy bước sang một bên.

Lệ Khinh Ngôn thấy vậy chủ động giải thích “Ý tốt của cô, ta xin nhận, nhưng chuyện hầu hạ người khác thế này thật sự không cần cô làm đâu.”

Vân Khả Tâm cầm bảng lên viết: Ta bằng lòng hầu hạ huynh.

Viết xong, nàng quá xấu hổ, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn nhẹ nhàng thở dài “Vân cô nương.”

Vân Khả Tâm viết nhanh một dòng: Huynh cứ gọi Khả Tâm là được.

Viết xong, mặt nàng càng đỏ hơn.

Lệ Khinh Ngôn không đổi, vẫn nói “Vân cô nương, ta hiểu tâm ý của cô.”

Vân Khả Tâm nghe vậy, trái tim nàng đập mạnh.

Nàng dường như hiểu được ý của đối phương, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng giảm bớt.

Một dự cảm không lành ập đến.

Nàng muốn ngắt lời đối phương.

Nhưng nàng bị câm, không thể nói được, thậm chí không có năng lực ngắt lời đối phương.

Nàng chỉ có thể im lặng nghe y nói.

Lệ Khinh Ngôn “Nhưng ta không thể ở lại.”

Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nghe những lời này, Vân Khả Tâm không kiềm được hai mắt đỏ lên.

Thất vọng dâng trào trong lòng, làm đầu mũi nàng chua xót.

Lệ Khinh Ngôn “Ta thật sự có việc quan trọng cần làm, nếu muội bằng lòng, muội có thể chờ ta nửa năm, chờ ta xử lý xong việc, ta sẽ trở về cưới muội.”

Vân Khả Tâm nghe vậy, lại ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn y.

Nàng tưởng mình nghe nhầm.

Một lúc sau nàng mới tỉnh táo lại, viết lên bảng: Huynh bằng lòng cưới ta?

Lệ Khinh Ngôn không do dự gật đầu “Đương nhiên.”

Tim Vân Khả Tâm đập thình thịch.

Nỗi thất vọng chua chát trong lòng nhanh chóng tan biến, thay vào đó là niềm vui mãnh liệt.

Nàng mím môi dưới, lặng lẽ mỉm cười rồi viết tiếp: Huynh không chê ta sao?

Lệ Khinh Ngôn hỏi lại “Sao lại chê muội?”

Vân Khả Tâm vội viết một dòng: Ta bị câm, không có kiến thức, chuyện gì cũng không hiểu.

Đối với vấn đề này, Lệ Khinh Ngôn không cần suy nghĩ cũng nói được nhiều lời ngọt ngào, đảm bảo có thể dỗ nàng vui.

Nhưng cuối cùng y không làm vậy.

Suy nghĩ một hồi, y nghiêm túc nói.

“Ta không biết tại sao muội không nói được, nhưng ta sẽ mời danh y chữa trị cho muội. Chữa được thì tốt, nhưng chữa không được cũng không sao. Dù sao muội cũng biết viết, chúng ta tiếp tục dùng chữ viết nói chuyện. Ta cảm thấy thế này cũng rất tốt. Còn chuyện không có kiến thức, đó là vì muội chưa từng rời khỏi thôn Đại Phúc. Chuyện này là do hoàn cảnh ép buộc, không liên quan gì muội. Sau này đợi muội rời khỏi đây, nhìn thấy thế giới rộng lớn bên noài, tự nhiên sẽ hiểu được mọi thứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play