Vì biết sẽ sớm được gặp Trưởng công chúa Hoa An nên phần lớn bất an trong lòng Lao phi đều tiêu tan.
Trong đầu nàng không ngừng suy nghĩ làm sao thuyết phục Trưởng công chúa Hoa An tin lời mình.
Sáng hôm sau, Trưởng công chúa Hoa An vào cung, đến cung Yên Vũ.
Cổng cung Yên Vũ đóng chặt ba ngày cuối cùng cũng mở ra.
Lao phi đích thân ra ngoài nghênh đón.
Nàng mỉm cười mời Trưởng công chúa Hoa An vào.
Sau đó, nàng cho cung nhân lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Không ai biết nội dung trò chuyện bí mật của bọn họ.
Trong cung Vân Tụ.
Mẫn tiệp dư đến thỉnh an Quý phi như thường lệ.
Nàng mỉm cười nói.
“Nghe nói Trưởng công chúa Hoa An sáng sớm đã vào cung.”
Tiêu Hề Hề vừa mới thức dậy, đầu óc còn hơi mơ hồ.
Nàng uể oải tựa người vào ghế sập, thản nhiên đáp “Ờ.”
Mẫn tiệp dư thản nhiên nói “Trưởng công chúa Hoa An tới thăm Lao phi nương nương, hai người chưa từng qua lại, hôm nay không biết tại sao lại đột nhiên thân với nhau, cũng thật là hiếm thấy.”
Tiêu Hề Hề ngước mắt nhìn nàng.
“Bổn cung nghe nói mẫu thân của cô ngã bệnh, cô có muốn về nhà thăm không?”
Chủ đề nhảy quá nhanh làm Mẫn tiệp dư sững sờ một lúc mới bắt kịp chủ đề, nhẹ giọng nói.
“Đa tạ Quý phi nương nương quan tâm, sức khỏe của mẫu thân trước giờ không được tốt, là bệnh cũ thôi. Người trong nhà cũng không phái người báo thần thiếp biết chuyện này, hẳn là không đáng ngại, thần thiếp không cần phải về, lát nữa sai người gửi ít thuốc bổ về là được.”
Tiêu Hề Hề gật đầu “Tùy cô.”
Bị nàng cắt ngang, chủ đề về Lao phi và Trưởng công chúa Hoa An đương nhiên không còn tiếp tục được nữa.
Mẫn tiệp dư chỉ đành đổi chủ đề, trò chuyện vài câu rồi rời đi.
Tiêu Hề Hề một tay chống cằm, trầm tư nhìn bóng lưng yểu điệu rời đi của nàng.
Bảo Cầm ra ngoài một lúc, một lúc sau quay lại nói nhỏ.
“Nô tỳ bảo Thanh Tùng ra ngoài dò hỏi, quả thật Trưởng công chúa Hoa An đã đến cung Yên Vũ, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài. Trưởng công chúa Hoa An và Lao phi nói chuyện riêng với nhau, trong phòng không có ai khác nên không dò hỏi được hai người họ nói những gì.”
Tiêu Hề Hề bắt lệch điểm quan trọng.
“Em làm sao dò hỏi được hai người họ nói gì? Lẽ nào em cài người vào cung Yên Vũ?”
Bảo Cầm mím môi cười “Nói thật thì các cung đều có tai mắt của chúng ta.”
Tiêu Hề Hề không tin được “Sao em làm được?”
Bảo Cầm “Thật ra rất đơn giản, ai cũng có thứ mình muốn, muốn tiền thì cho tiền, muốn quyền lực thì cho quyền lực, nếu muốn rời cung đoàn tụ với người nhà thì càng dễ hơn, hứa cho rời cung là được.”
Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái lên “Bảo Cầm cô nương nhà chúng ta giỏi quá!”
Bảo Cầm ngượng ngùng cười “Nô tỳ cũng là mượn khí thế của người, nếu không phải do người được Hoàng thượng sủng ái, địa vị không thể lay chuyển, những người phía dưới cũng không dễ bị mua chuộc như vậy.”
Nói cho cùng, người trong cung này đều nâng cao đạp thấp.
Chỉ cần trong tay có quyền thế, ắt sẽ có vô số người chủ động giúp đỡ, tình nguyện đi theo.
Bảo Cầm hỏi lại.
“Phía cung Yên Vũ có cần nghĩ cách dò hỏi lại không?”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Chẳng phải không dò hỏi được sao?”
Bảo Cầm nhỏ giọng nói “Trong tình huống bình thường thì dò hỏi không được, nhưng cũng có những tình huống bất thường, thì cần phải nghe lén chẳng hạn.”
Tiêu Hề Hề xua tay “Không cần, nghe lén nguy cơ bị phát hiện quá cao, chẳng những dễ bị lộ còn đánh cỏ động rắn.”
Bảo Cầm “Cứ vậy cho qua sao?”
Tiêu Hề Hề “Phía cung Yên Vũ tạm thời để đó đi, em cho người gọi Thượng Khuê tới đây.”
Tuy không hiểu dụng ý của Quý phi, nhưng Bảo Cầm vẫn ngoan ngoãn đáp.
Tô gia là nhà mẹ của Mẫn tiệp dư, Ngọc Lân vệ đang âm thầm theo dõi Tô gia, thỉnh thoảng sẽ sắp xếp lại thông tin thu được rồi trình lên Quý phi.
Cũng nhờ cách này nên Tiêu Hề Hề mới biết được mẫu thân của Mẫn tiệp dư ngã bệnh.
Thượng Khuê thành thật trả lời “Vẫn như cũ, không có gì khác thường.”
Đã hơn ba tháng rồi mà vẫn chưa tìm được gì có ích.
Không nói tới Ngọc Lân vệ, ngay cả Thượngng Khuê cũng hơi thả lỏng.
Tiêu Hề Hề cũng biết, ôm cây đợi thỏ không phải là cách.
Nàng nói “Vừa nãy bổn cung nói với Mẫn tiệp dư chuyện mẫu thân của nàng ngã bệnh, có lẽ nàng sẽ phát giác bổn cung đang phái người theo dõi Tô gia, trong khoảng thời gian tới, ngươi để mắt tới nàng thật chặt, không được bỏ qua chi tiết nào.”
Thượng Khuê là người thông minh, nghe vậy liền hiểu, lập tức đáp lại.
“Mạt tướng đã hiểu!”
Sau khi Thượng Khuê rời đi, Tiêu Hề Hề lại trở về tư thế lười biếng.
Lúc Bảo Cầm bước vào, phát hiện Quý phi lại đang ngủ gật, không khỏi nhắc nhở.
“Người mới vừa dậy, sao lại buồn ngủ nữa rồi?”
Tiêu Hề Hề không mở mắt, yếu ớt nói.
“Ta không có buồn ngủ, ta chỉ đang điều dưỡng thân thể, dù sao bây giờ ta cũng là một Quý phi yếu đuối, sơ hở là nôn máu.”
Bảo Cầm “……”
Nét mặt nàng vô cảm hỏi “Xin hỏi Quý phi nương nương yếu đuối, bữa trưa người muốn ăn gì?”