Lạc Thanh Hàn tắm rửa ăn sáng xong, chợt nhớ tới chuyện của Trần uyển nghi tối qua, lệnh cho Thường công công đang đứng bên cạnh.
“Truyền chỉ của trẫm, Trần uyển nghi thất lễ trước mặt vua, tước bỏ thẻ bài xanh của nàng, sau này không cần triệu nàng thị tẩm.”
“Vâng.”
Tuy Hoàng đế chưa từng triệu phi tần nào thị tẩm, nhưng kiểu như Trần uyển nghi bị Hoàng đế nói thẳng không cần gọi thị tẩm nữa thì là người đầu tiên trong hậu cung.
Sau khi chuyện này lan truyền, lập tức gây nên náo động trong hậu cung.
Các phi tần lúc trước rục rịch muốn nịnh nọt Hoàng đế bây giờ đều an tĩnh lại.
Các nàng tưởng có thể nhân lúc Quý phi bị cấm túc thì tạo chút cảm giác trước mặt Hoàng đế.
Tuy nhiên, có bài học của Trần uyển nghi bày trước mắt, làm các nàng hơi sợ, nếu các nàng giống như Trần uyển nghi, không tạo được cảm giác, mà ngược lại khiến Hoàng đế chán ghét thì được một mất mười.
Trong điện Ninh Tâm, Trần uyển nghi gần như ngất đi sau khi nghe thánh chỉ.
Nàng nghiến răng cố chống đỡ.
Sau khi tiễn người truyền chỉ đi, Trần uyển nghi không gượng được nữa, ngã người xuống ghế.
Nàng vừa nghĩ tới chuyện sau này không thể thị tẩm, nửa đời sau sống như góa phụ, thế thì có gì khác với bị đày vào lãnh cung?
Nàng buồn bã, nằm dài trên bàn khóc lớn.
Trong cung Yên Vũ.
Liễu Nhứ nói chuyện Trần uyển nghi bị phạt với Lao phi, trong lời nói có chút hả hê khi người khác gặp họa.
“Này thì bắt chước, bây giờ tự mình chịu khổ rồi đó!”
Lao phi cũng cười một hồi, sau đó trầm ngâm suy tư.
“Cũng là bắt chước Tiêu trắc phi, tại sao Quý phi lại được Hoàng thượng sủng ái? Còn Trần uyển nghi bị Hoàng thượng chán ghét?”
Liễu Nhứ bĩu môi “Có lẽ kỹ năng diễn xuất của Quý phi cao hơn, bắt chước giống Tiêu trắc phi hơn.”
Lao phi “Chắc không đơn giản như vậy.”
Liễu Nhứ khó hiểu nhìn nàng.
Lao phi không tiếp tục chủ đề này mà hỏi sang chuyện khác.
“Hai ngày nữa là sinh thần của phụ thân, đã chuẩn bị quà xong chưa?”
Liễu Nhứ gật đầu “Đã chuẩn bị theo dặn dò của người rồi.”
Chiều cùng ngày, Lao phi đích thân đến ngự thư phòng cầu kiến Hoàng đế.
Nàng nhắc đến sinh thần của phụ thân, muốn rời cung chúc thọ cho phụ thân.
Phụ thân của Lao phi là Thái phó đương triều, cũng là thầy của Lạc Thanh Hàn.
Nể mặt Thái phó, Lạc Thanh Hàn không do dự đồng ý thỉnh cầu của Lao phi.
Lao phi muốn ở cùng Hoàng đế lâu hơn, nhưng Hoàng đế bận xử lý chính sự, không có thời gian để ý đến nàng, nên trực tiếp sai người tiễn nàng đi.
Lao phi vô cùng thất vọng, lưu luyến rời đi.
Hai ngày trôi qua.
Lao phi rời cung, đến chúc thọ cho phụ thân.
Hôm nay Bạch phủ vô cùng náo nhiệt, sảnh tiệc đầy khách, tràn ngập tiếng cười.
Lần này Lao phi rất khiêm tốn, cố ý không để ai thông báo, lặng lẽ vào từ cửa sau.
Chỉ cần có người thông báo, chắc chắn sẽ nhắc tới phong hiệu Lao phi.
Đến lúc đó mặt mũi nàng phải đặt ở đâu?
Cho nên nàng dứt khoát không cho người thông báo.
……
Buổi thượng triều sáng nay, Hoàng đế tuyên bố cải cách chế độ thu thuế.
Tin này giống như quả bom phát nổ trong triều đường.
Mọi người không kịp trở tay.
Mọi người liên tục ra mặt can ngăn, hi vọng Hoàng đế bỏ ý định.
Nhưng Hoàng đế nhất quyết giữ quan điểm, không chịu thỏa hiệp.
Hai bên lâm vào thế bế tắc.
Thượng triều sáng nay kết thúc trong tình trạng không vui.
Buổi thượng triều kết thúc, sáu Các lão theo Hoàng đế đến ngự thư phòng.
Hoàng đế hỏi bọn họ suy nghĩ gì về việc cải cách chế độ thu thuế?
Trong số sáu người, có ba người phản đối, hai người trung lập, chỉ có một người ủng hộ.
Người duy nhất ủng hộ hắn là Vạn Quân.
Vạn Quân vốn là Thái sư của Thái tử, sau khi Thái tử lên ngôi, ông được thăng làm Thái sư, đồng thời gia nhập Nội các, đạt đến cấp bậc quan nhất phẩm, trở thành Đại học sĩ của Văn Uyên Các.
Hiện ông đã hơn bảy mươi, là người lớn tuổi nhất trong sáu Các lão.
Do sức khỏe yếu nên ông không thường vào cung, chỉ xuất hiện trong buổi triều lớn vào mồng một và mười lăm hàng tháng.
Hoàng đế cảm thông ông già yếu, trừ khi cần thiết thì sẽ không làm phiền ông.
Vạn Quân là người duy nhất trong sáu Các lão ủng hộ cải cách thuế, ông lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Vạn Quân bình tĩnh nói.
“Vi thần cho rằng cải cách thuế là cần thiết, các đồng liêu khác nói cũng có lý, chế độ thuế có liên quan đến nền tảng một nước. Cải cách chế độ thu thuế đồng nghĩa với việc làm rung chuyển nền tảng quốc gia, nhất định phải cẩn thận, không thể quá vội vàng.”
Lời ông nói vừa mềm mỏng, cộng với dáng vẻ già nua khiến ba Các lão giận dữ muốn mắng ông trâng tráo cũng ngại mở miệng.
Nhưng nên phản đối thì vẫn phải phản đối.
Ba người lần lượt nói, nhấn mạnh tác hại do cải cách thuế gây ra.
Bọn họ đều là những người có văn hóa, đại diện cho tri thức tiên tiến của triều đại, tranh luận cực kỳ giỏi.
Ai nấy mở miệng là trích dẫn kinh điển, rõ ràng mạch lạc.
Hai Các lão trung lập không lên tiếng, chỉ khi bị gọi tên, bọn họ mới nói vài câu chứng tỏ mình đang nghe.
Dù ba người còn lại có tranh cãi thế nào, Vạn Quân vẫn luôn từ tốn, không tức giận cũng không nóng lòng.
Bầu không khí có vẻ yên tĩnh nhưng thực tế lại ngầm nổi sóng.
Lạc Thanh Hàn ngồi phía trên, im lặng nhìn bọn họ cãi nhau.
Đến khi thời gian không còn sớm, hắn mới đuổi người đi, giữ một mình Vạn Quân ở lại.
Lạc Thanh Hàn đứng dậy, đi tới ngồi xuống cạnh Vạn Quân.
Hắn sờ tách trà trước mặt Vạn Quân, thấy trà hơi nguội nên lập tức sai người thay tách trà nóng cho ông.
Vạn Quân vội đa tạ hắn.
Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt đục ngầu của ông, nhẹ giọng cảm khái “Trẫm không ngờ lão sư lại ủng hộ cải cách thuế.”
Tuy bây giờ Lạc Thanh Hàn không cần thầy dạy nữa nhưng một ngày làm thầy suốt đời làm cha, những lúc ở riêng, hắn vẫn kính trọng gọi Vạn Quân một tiếng lão sư.
Thật ra, Vạn Quân cũng xuất thân thế gia.
Cải cách thuế sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của thế gia, Vạn Quân nên phản đối mới đúng.
Nhưng bất ngờ là ông lại ủng hộ.
Đây là chuyện mà Lạc Thanh Hàn không ngờ tới.
Vạn Quân chậm rãi hỏi “Bệ hạ sớm đã đoán được sẽ có nhiều người phản đối cải cách thuế?”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Lợi ích có liên quan, phản đối cũng là điều dễ hiểu.”
Vạn Quân “Vậy ngài vẫn muốn tiếp tục?”
Lạc Thanh Hàn “Có vài chuyện cần phải có người làm.”
Thế gia độc chiếm phần lớn tài nguyên của đất nước, nhưng người nộp thuế lại là dân thường.
Đồng nghĩa với việc dựa vào tầng lớp bình dân để nuôi sống cả nước.
Tạm thời không nói đến công bằng hay không công bằng, bản thân chế độ này đã biến dạng.
Nó giống như một cơ thể yếu đuối có một cái đầu khổng lồ, nếu cơ thể không trở nên mạnh mẽ thì cái đầu quá lớn sẽ trở thành lực cản của cơ thể, cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ hoàn toàn ngã quỵ vì không chịu nổi sức nặng.
Vì vậy cải cách là tất yếu.
Vạn Quân nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt, không khỏi thở dài.
“Dù ngài đã thành Hoàng đế, nhưng vẫn như năm đó.”
Cô độc can đảm, phấn đấu quên mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT