Đêm đó, rất nhiều phi tần trong hậu cung háo hức chờ đợi, hi vọng Hoàng đế có thể lật thẻ bài của mình.

Trong số đó có cả Lao phi.

Nàng cố ý tắm cánh hoa thơm ngát, mặc váy lụa trắng mỏng, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, chải tóc đơn giản nhưng độc đáo, không cần quá nhiều trang sức, chỉ cần hai cây trâm ngọc là đẹp.

Lao phi nhìn mình trong gương, rất hài lòng.

Liễu Nhứ không ngừng khen ngợi nàng đẹp như tiên nữ, phi tần cả hậu cung cộng lại cũng không thể sánh được với vẻ đẹp của nàng.

Lao phi mím môi cười nói “Được rồi, ngươi sai người ra ngoài trông chừng, nếu bệ hạ tới thì lập tức báo cho bổn cung.”

Liễu Nhứ cười đáp “Người yên tâm, nô tỳ sớm đã cho người trông chừng ngoài cổng rồi, tối nay bệ hạ nhất định sẽ lật thẻ bài của người, người chỉ cần đợi bệ hạ tới là được.”

Lao phi nhìn nàng “Làm sao ngươi biết bệ hạ nhất định sẽ lật thẻ bài của bổn cung? Ngươi đã làm gì?”

Liễu Nhứ không dám giấu, nhỏ giọng nói.

“Nô tỳ đã mua chuộc người của điện Trung Tỉnh, bảo bọn họ xếp thẻ bài của người ở phía trước, lúc bệ hạ lật thẻ bài nhất định sẽ thấy thẻ bài của người đầu tiên.”

Hiện giờ người có địa vị cao nhất trong cung là Quý phi.

Thẻ bài của Quý phi đã bị rút đi, kế đó chính là Lao phi và Lý phi.

Tuy Lao phi có phong hiệu, địa vị cao hơn Lý phi một chút, nhưng phong hiệu Lao phi quá mất mặt, hơn nữa hiện giờ Lý phi đang giúp Quý phi quản lý hậu cung, nếu so sánh thì địa vị của Lao phi và Lý phi ngang hàng.

Thẻ bài của ai đặt trước cũng không có vấn đề gì.

Liễu Nhứ đã lợi dụng sơ hở này, tìm cách đưa thẻ bài của Lao phi lên đầu.

Lao phi nhẹ giọng nói “Sau này đừng làm chuyện này nữa, lỡ bệ hạ phát hiện, sợ là sẽ không vui.”

Tuy miệng nàng nói vậy nhưng mặt vẫn tươi cười, rõ ràng rất hài lòng với sự thông minh của Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ vội tỏ lòng thành “Nô tỳ đều là vì nương nương, chỉ cần nương nương tốt, nô tỳ thế nào cũng được.”

Lao phi tiện tay lấy một vòng tay vàng trong của hồi môn đưa cho Liễu Nhứ.

“Vòng tay này ta đeo hơi rộng, thưởng cho ngươi đấy.”

Liễu Nhứ vui mừng khôn xiết, hai tay nhanh chóng cầm vòng vàng, vội cúi đầu tạ ơn.

Kế đó là sự chờ đợi lâu dài.

Các nàng chờ mãi đến nửa đêm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hoàng đế.

Hi vọng trong lòng Lao phi dần chìm xuống đáy vực.

Liễu Nhứ sai người đi dò hỏi Hoàng đế tối nay nghỉ ngơi ở đâu.

Chốc sau dò được tin tức.

Liễu Nhứ nói kết quả với Lao phi.

“Tối nay bệ hạ nghỉ ở cung Vị Ương, không gọi ai thị tẩm.”

Lao phi không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng là gì?

Hoàng đế không gọi nàng thị tẩm, nàng đương nhiên thất vọng.

Nhưng Hoàng đế cũng không gọi ai thị tẩm, nàng cảm thấy có chút may mắn.

Liễu Nhứ đương nhiên cũng thất vọng, nàng tốn nhiều công sức như vậy nhưng chẳng ích gì.

Nàng an ủi Lao phi, hi vọng Lao phi nghĩ thoáng hơn.

Đáng tiếc cũng vô dụng.

Lao phi không thể nghĩ thoáng, trong lòng u sầu, khó lòng buông tay, cả đêm không ngủ được.

Đêm nay vẫn còn một người không ngủ được.

Trong cung Vân Tụ.

Tiêu Hề Hề trằn trọc trên giường, đổi tư thế mấy lần nhưng vẫn không ngủ được.

Bình thường nàng ôm Lạc Thanh Hàn ngủ.

Đêm nào cũng vậy, nàng sớm quen rồi.

Đêm nay, Lạc Thanh Hàn đột nhiên không còn ở bên cạnh, Tiêu Hề Hề cứ thấy thiếu thiếu gì đó, trong lòng thấy trống rỗng.

Nàng giống như bánh rán, lật đi lật lại nhiều lần.

Vật lộn đến nửa đêm, miễn cưỡng cũng ngủ được.

Hôm sau nàng thức dậy ăn sáng với quầng thâm dưới mắt.

Bảo Cầm thấy vậy giật mình, vội vàng hỏi.

“Đêm qua nương nương ngủ ngon không sao? Có phải người thấy khó chịu ở đâu không? Có cần gọi Phương thái y đến khám không?”

Người khác không ngủ ngon có thể là do tâm sự trong lòng, nhưng Quý phi thì khác, dù chuyện có lớn đến đâu cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng, chỉ cần muốn ngủ là nàng lúc nào cũng ngủ được.

Tình huống như mất ngủ chưa từng xảy ra với Quý phi

Thế nên phản ứng đầu tiên của Bảo Cầm là Quý phi bệnh rồi.

Tiêu Hề Hề yếu ớt nói.

“Không cần gọi thái y, ta chỉ mất ngủ thôi.”

Bảo Cầm sợ hãi “Người …… người mất ngủ á?!”

Tiêu Hề Hề “Ánh mắt của em là sao? Ta cũng là người, sao không thể mất ngủ?”

Bảo Cầm muốn nói, dù cả thế giới mất ngủ thì người cũng không thể mất ngủ!

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận hỏi.

“Nương nương có thể nói với nô tỳ tại sao người mất ngủ không?”

Tiêu Hề Hề vừa ăn sáng vừa nói “Còn không phải vì Hoàng thượng sao.”

Bảo Cầm vừa nghe đã hiểu ngay.

Thì ra vì đêm qua Hoàng đế không đến cung Vân Tụ, nên Quý phi nương nương nhớ nhung không ngủ được!

Bảo Cầm thấy đau lòng, cũng thấy an ủi.

Con gái ngốc của nàng cuối cùng cũng biết cảm giác nhớ nhung là thế nào, lớn thật rồi!

Nàng nghĩ đây là cơ hội tốt để Quý phi chủ động bày tỏ tình cảm của mình với Hoàng đế.

Bảo Cầm mong đợi hỏi “Nếu nương nương nhớ Hoàng thượng đến mức không ngủ được, hay là làm chút gì đó để giải nỗi khổ tương tư?”

Ví như là viết thư tình, thêu túi thơm, v.v… rồi tặng cho Hoàng đế.

Dù bây giờ Quý phi đang bị cấm túc, nhưng những người khác trong cung Vân Tụ có thể giúp nàng giao tín vật cho Hoàng đế.

Với sủng ái của Hoàng đế dành cho Quý phi, chỉ cần Hoàng đế nhìn thấy tín vật do Quý phi gửi đến, chắc chắn sẽ vô cùng cảm động.

Sau đó, mối quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm bước nữa.

Đồng thời, cũng để cho các phi tần khác nhìn rõ, dù Quý phi có bị cấm túc thì nàng vẫn là phi tần mà Hoàng đế thích nhất!

Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ một lát, trong đầu hiện lên một ý tưởng.

“Ta có một cách!”

Bảo Cầm càng thêm mong đợi “Cách gì?”

Tiêu Hề Hề “Em gọi Chiết Chi tới, tay nghề may vá của em ấy tốt hơn, ta muốn em ấy giúp ta làm một thứ.”

Bảo Cầm biết tay nghề may vá của Quý phi tệ không nỡ nhìn, nghe vậy không hề do dự, lập tức gọi Chiết Chi tới.

Tiêu Hề Hề nói với Chiết Chi.

“Ta muốn làm một cái gối lớn cỡ này.”

Nàng giơ tay diễn tả độ lớn.

Chiết Chi khó hiểu “Người muốn cái gối lớn như vậy làm gì?”

Tiêu Hề Hề “Đương nhiên ôm nó ngủ.”

Bảo Cầm nghe vậy, trong lòng đột nhiên thấy có gì không đúng.

Nàng không khỏi hỏi “Không phải người muốn làm chút đồ tặng Hoàng thượng sao?”

Tiêu Hề Hề khó hiểu “Sao ta phải tặng đồ cho ngài ấy?”

Bảo Cầm “Không phải người không gặp được Hoàng thượng nên mất ngủ sao?”

Tiêu Hề Hề “Chính vì mất ngủ nên ta mới muốn làm một cái gối thật lớn.”

Bảo Cầm khó hiểu, hiển nhiên không hiểu được mối liên quan gì ở đây.

Tiêu Hề Hề kiên nhẫn giải thích.

“Bình thường ta có thói quen ôm ai đó ngủ, nhưng đêm qua không có ai ở bên cạnh, ta không thích nghi được mới mất ngủ. Ta nhờ Chiết Chi làm một cái gối thật lớn để ta ôm nó ngủ, một cách hoàn hảo giải quyết vấn đề mất ngủ của ta!”

Bảo Cầm “……”

Bảo Cầm rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân.

Rốt cuộc nàng ôm hi vọng gì với Quý phi chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play