Lạc Thanh Hàn đợi không bao lâu liền nhận được tin —
Quý phi bị cấm túc.
Là Thanh Tùng đến đưa tin.
Thanh Tùng quỳ xuống đất, cung kính nói.
“Thái hoàng thái hậu rất giận vì Quý phi tự ý cung, không chỉ quở mắng Quý phi còn phạt Quý phi đóng cửa hối lỗi một tháng, cho nên một tháng tới Quý phi nương nương không thể đến dùng bữa với ngài.”
Lạc Thanh Hàn không vui khi Thái hoàng thái hậu can thiệp vào chuyện riêng của mình.
Nhưng hắn luôn giấu kín cảm xúc, dù không vui cũng không lộ ra mặt, chỉ thờ ơ đáp lại.
“Trẫm biết rồi, ngươi lui đi.”
“Vâng.”
Thanh Tùng im lặng lui ra ngoài.
Thường công công cẩn thận quan sát biểu cảm của Hoàng đế, thăm dò hỏi.
“Có cần sai người đến an ủi Quý phi nương nương không?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Không cần.”
Nếu là phi tần khác bị phạt cấm túc chắc chắn sẽ đau lòng bất an, nhưng với tính tình của Hề Hề, đoán chừng chẳng những không buồn mà còn rất vui vẻ.
Vốn nàng không thích ra ngoài, bây giờ bị phạt cấm túc, chẳng phải có thể công khai làm ổ trong Vân Tụ sao?!
Thường công công lại hỏi “Bữa trưa đã chuẩn bị xong, bây giờ ngài muốn dùng chưa?”
Ăn một mình, nghĩ thôi cũng thấy chán.
Lạc Thanh Hàn không có hứng thú “Để sau đi.”
Thường công công hết cách, đành phải đứng sang một bên, tiếp tục lặng lẽ làm nền.
Lạc Thanh Hàn tiếp tục vùi đầu xem tấu chương.
Bên tay ngày càng chất nhiều tấu chương, thời gian ngày càng muộn.
Thường công công thấy Hoàng đế không có ý định dừng lại, không khỏi nhắc nhở.
“Bệ hạ, ngài vẫn chưa muốn dùng bữa sao?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Hắn cẩn thận xem tấu chương, viết ghi chú ở cuối, sau đó ngẩng đầu nhìn Thường công công, vô cảm hỏi.
Thường công công lập tức sai người bày thiện, từng món được đặt lên bàn.
Lạc Thanh Hàn ngồi xuống bàn ăn.
Các món vẫn là món hắn thường ăn, mùi vị vẫn vậy.
Nhưng khi hắn đưa vào miệng, cứ thấy thiếu đi hương vị gì đó.
Nét mặt hắn vô cảm ăn cơm, ánh mắt luôn vô tình nhìn về phía đối diện.
Bình thường Tiêu Hề Hề luôn ngồi đối diện hắn, vừa ăn vừa nói chuyện với hắn, thỉnh thoảng lại gắp một ít thức ăn vào bát của hắn.
Một mình nàng tạo nên bầu không khí sôi động của cả một bàn.
Bây giờ đột nhiên thiếu nàng, náo nhiệt không còn, không khí trên bàn ăn bỗng trở nên vắng vẻ.
Lạc Thanh Hàn ăn vội mấy miếng, một bát cơm chưa ăn hết đã buông đũa.
Thường công công thấy vậy vội hỏi “Sao ngài ăn ít thế? Bữa trưa hôm nay không hợp khẩu vị sao? Nô tài bảo ngự thiện phòng làm lại.”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Không liên quan đến đồ ăn, chỉ là trẫm không có khẩu vị, dọn hết đi.”
Thường công công chỉ đành đáp “Vâng.”
Buổi chiều hắn tiếp tục xử lý công vụ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mặt trời lặn, sắc trời tối dần.
Tào Nặc bưng một khay đỏ bước vào, nói nhỏ vào tai Thường công công mấy câu.
Thường công công liếc nhìn khay đỏ trong tay đối phương, vẻ mặt hơi kỳ quái.
Lạc Thanh Hàn vừa xem xong tấu chương cuối cùng, đang định uống một hớp trà nghỉ tay thì tình cờ nhìn thấy cảnh này.
Hắn hỏi “Chuyện gì?”
Thường công công tiến lên một bước, cung kính nói.
“Bệ hạ, người bên điện Trung Tỉnh cho người đưa thẻ bài xanh tới, hỏi bệ hạ tối nay ngài muốn lật thẻ bài của ai?”
Thật ra lúc Lạc Thanh Hàn mới đăng cơ, Thường công công từng hỏi hắn có muốn lật thẻ bài xanh không? Lạc Thanh Hàn không cần suy nghĩ đã từ chối.
Sau khi từ chối ba lần liên tiếp, Thường công công không còn hỏi nữa.
Từ đó, số thẻ bài xanh kia luôn để bám bụi trong điện Trung Tỉnh, bây giờ hưởng ké hào quang của Thái hoàng thái hậu, chúng nó lại có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Vốn Lạc Thanh Hàn định sai người mang số thẻ bài xanh đó đi hết, nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn thay đổi ý định.
Hắn nói “Mang qua đây để trẫm xem thử.”
Tào Nặc bưng khay tiến lên, cung kính dâng tới trước mặt Hoàng đế.
Trong khay đỏ, có hơn mười tấm thẻ bài xanh nằm đó.
Chúng được xếp theo thứ tự cấp bậc.
Thông thường vị trí đầu tiên phải là thẻ bài của Quý phi, nhưng Lạc Thanh Hàn nhìn thoáng thì thấy xếp đầu tiên là Lao phi, tiếp theo là Lý phi, sau đó là Trần uyển nghi, rồi đến Mẫn tiệp dư, Diêu tiệp dư, Nghiêm tài nhân, Thiệu lương nhân, ……
Lạc Thanh Hàn nhìn qua tất cả thẻ bài xanh, cũng không thấy hai chữ Quý phi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tào Nặc không hài lòng hỏi.
“Điện Trung Tỉnh làm việc thế nào vậy? Ngay cả thẻ bài của Quý phi cũng quên?”
Tào Nặc vội giải thích “Bệ hạ thứ tội, người của điện Trung Tỉnh không dám quên thẻ bài của Quý phi nương nương, sở dĩ không có thẻ bài của Quý phi nương nương là vì Thái hoàng thái hậu đã nói, trong một tháng Quý phi nương nương đóng cửa hối lỗi thì không thể thị tẩm.”
Lạc Thanh Hàn không ngờ còn có vụ này.
Vốn hắn tưởng chỉ đóng cửa hối lỗi một tháng, vậy mà cả tư cách thị thẩm cũng tạm thời bị thu hồi.
Ban đầu Lạc Thanh Hàn chỉ không vui ba phần, bây giờ đột nhiên biến thành mười phần.
Không được ăn trưa với Hề Hề đã làm hắn bực bội rồi, bây giờ còn không được ngủ với nàng.
Ngày tháng này bảo phải sống làm sao chứ?!
Rốt cuộc Thái hoàng thái hậu phạt Hề Hề? Hay là đang phạt hắn?!
Quy tắc hành sự của Lạc Thanh Hàn rất đơn giản.
Hắn không vui thì người khác cũng đừng hòng vui.
Lạc Thanh Hàn lấy một tấu chương từ chồng tấu chương đã được phê duyệt.
Tấu chương này luận tội Lục gia ỷ có Thái hoàng thái hậu làm chỗ dựa mà đàn áp dân thường.
Hồng Quốc công chết, Lục gia trở thành thường dân, nhưng quan hệ giữa bọn họ với Thái hoàng thái hậu vẫn không đổi, Thái hoàng thái hậu cũng đã lén gửi cho bọn họ rất nhiều tiền.
Số tiền đủ để Lục gia mua một căn nhà khác và ổn định cuộc sống.
Nhưng Lục gia đã quen với việc tiêu tiền như nước, sau khi mua nhà phải mua người hầu, các loại y phục trang sức, rượu và đồ ăn.
Số tiền mà Thái hoàng thái hậu đưa cho phút chốc đã hết.
Bọn họ hết tiền thì bắt đầu mua chịu.
Số thương nhân đó không dám đắc tội với nhà mẹ của Thái hoàng thái hậu, chỉ đành cho bọn họ mua chịu.
Lục gia không biết kiềm chế, vay mượn nhiều nhưng chưa từng có ý trả tiền.
Số thương nhân đó cũng phải nuôi gia đình, thử đòi tiền Lục gia nhưng không lấy được tiền mà còn bị đánh.
Số thương nhân đó tức giận nên báo lên phủ Kinh Triệu.
Phủ Kinh Triệu vẫn đang xét xử vụ án.
Sau khi quan văn nghe được chuyện này, bèn viết một tấu chương về Lục gia.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu không phải liên quan đến thanh danh của Thái hoàng thái hậu, Nội các sẽ không dâng lên Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn vốn không để tâm.
Lúc này hắn đã thay đổi quyết định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT