Vào ngày Hồng Quốc công bị xử tử, Thái hoàng thái hậu lại lâm bệnh.
Lần này bệnh nặng hơn những lần trước.
Hôm nay Mẫn tiệp dư đến thỉnh an Quý phi, tiện thể nhắc đến chuyện này, ám chỉ Quý phi có nên đến thăm Thái hoàng thái hậu một chút không?
Tiêu Hề Hề biết Thái hoàng thái hậu không thích nàng, cho nên nàng cũng không thích qua lại với bà.
Nhưng bây giờ nàng đã chiếm vị trí Quý phi, có một số việc nàng bắt buộc phải làm.
Dù trong lòng nghĩ gì thì ít nhất ngoài mặt cũng nên đi một chuyến.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hề Hề dẫn một nhóm phi tần đến cung Trường Lạc thăm Thái hoàng thái hậu.
Cung Trường Lạc hiếm khi náo nhiệt được một lần.
Thái hoàng thái hậu trông vẫn hốc hác tiều tụy.
Bà cũng không xuống giường, chỉ ngồi trên giường nghe các phi tần hỏi thăm an ủi.
Đợi các phi tần nói gần xong, Thái hoàng thái hậu mới yếu ớt nói.
“Hiếu thuận của các ngươi, ai gia đã nhận được rồi, hiện giờ trong cung có Quý phi quản lý, ai gia rất yên tâm. Các ngươi không cần quá lo, ai gia chỉ cảm thấy hơi không khỏe, qua một thời gian sẽ khỏe thôi.”
Các phi tần lại nói thêm những lời chúc phúc.
Ánh mắt Thái hoàng thái hậu lướt qua các nàng, cuối cùng dừng lại trên người Quý phi.
Nếu hỏi trong hậu cung này, ai là người mà Thái hoàng thái hậu ghét nhất?
Thì chắc chắn là Quý phi.
Ban đầu cũng vì Quý phi mà Lục tuyển thị mới bị đày vào lãnh cung.
Cũng vì Quý phi mà Hoàng đế nhiều lần không nghe lời Thái hoàng thái hậu.
Cả chuyện Hồng Quốc công bị lăng trì cũng có liên quan đến Quý phi.
Chuyện mà Thái hoàng thái hậu hối hận nhất đời này chính là cho công chúa Nam Phượng vào cung.
Nếu không có công chúa Nam Phượng, có lẽ quan hệ giữa bà và Hoàng đế không trở nên tồi tệ như vậy, Hồng Quốc công cũng không bị lăng trì, Lục gia cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Nhận ra Thái hoàng thái hậu đang nhìn mình, Tiêu Hề Hề chủ động nở nụ cười ngọt ngào với bà.
Thay vì được nụ cười này chữa lành, Thái hoàng thái hậu lại cảm thấy đối phương kiêu ngạo giả tạo, càng chán ghét hơn.
“Ai gia nghe nói Quý phi bị bắt cóc, không biết Quý phi có bị thương không?”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn đáp lại “Đa tạ Thái hoàng thái hậu quan tâm, thần thiếp không sao.”
“Không sao là tốt.”
Nói đến đây, Thái hoàng thái hậu đổi chủ đề, trầm giọng nói.
“Ai gia vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi thân là phi tần hậu cung, tại sao lại tự ý rời cung? Ngươi đặt cung quy ở đâu? Hơn nữa, ngươi còn ở cùng Anh vương lúc nửa đêm? Trai đơn gái chiếc, hai người các ngươi muốn làm gì? Ai gia tin ngươi sẽ không làm chuyện gì khiến Hoàng đế mất mặt, nhưng miệng đời đáng sợ! Ngươi có biết bây giờ người bên ngoài nói gì về ngươi không? Nói ngươi không giữ phụ đạo, không có phong thái mà Quý phi nên có, làm mất mặt hoàng thất. Thậm chí cả quan văn trong triều cũng viết tấu luận tội ngươi, cho rằng ngươi không xứng với địa vị hiện giờ, muốn Hoàng đế giáng chức vị của ngươi. Ai gia là Thái hoàng thái hậu, nên phải quản chuyện này. Bây giờ ở trước mặt nhiều người, có phải ngươi cũng nên đưa ra lời giải thích hợp lý không?”
Nhất thời, mọi người trong phòng đều nhìn Quý phi, muốn xem nàng sẽ nói gì?
Có nhiều người vui mừng khi thấy người khác gặp họa.
Nếu là phi tần khác, bị Thái hoàng thái hậu mắng như vậy trước mặt nhiều người, nhất định sẽ vừa tức vừa lo, thậm chí có thể khóc.
Nhưng Tiêu Hề Hề rất bình tĩnh, không có chút hoảng sợ.
Nàng bình tĩnh giải thích.
“Xin Thái hoàng thái hậu minh giám. Thần thiếp không tự ý rời cung, chỉ rời cung khi được Hoàng thượng cho phép. Thần thiếp và Anh vương không phải trai đơn gái chiếc, bên cạnh còn có mười mấy Ngọc Lân vệ và hộ vệ vương phủ. Còn miệng đời đáng sợ mà người nói, thần thiếp cũng không làm gì được. Miệng là của người khác, họ muốn nói gì thì nói, thần thiếp không quản được. Đương nhiên, chuyện này quả thật là do thần thiếp suy nghĩ chưa chu đáo, thần thiếp đã sâu sắc nhận ra sai lầm của mình. Thần thiếp quyết định đóng cửa hối lỗi một tháng, kiểm điểm lỗi lầm của mình trong cung Vân Tụ. Xin Thái hoàng thái hậu yên tâm, đừng tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này.”
Nói đến đây, Tiêu Hề Hề còn đặc biệt cúi đầu chín mươi độ tiêu chuẩn với Thái hoàng thái hậu, thái độ nhận lỗi của nàng có thể nói là rất đúng đắn.
Nhưng Thái hoàng thái hậu càng khó chịu hơn.
Nữ nhân này miệng thì nói một đống thứ, xóa bỏ mọi lỗi lầm, cuối cùng giả vờ xin lỗi, rõ ràng cố tình qua loa với bà.
Nữ nhân này không hề thấy mình sai!
Nhưng Quý phi đã nhận lỗi, cũng chủ động nói đóng cửa hối lỗi, Thái hoàng thái hậu không thể cắn mãi không buông, nếu không thành ra bà là người nhỏ mọn.
Nhưng nếu bà buông tha dễ dàng, Thái hoàng thái hậu không nuốt được cơn tức trong lòng.