Thật ra, Thái hoàng thái hậu biết, khả năng Lạc Thanh Hàn đồng ý hôn sự này rất thấp.
Nhưng bà không bỏ cuộc, muốn tranh giành cho Lục gia lần cuối.
Lúc này bị Lạc Thanh Hàn nhẫn tâm từ chối, Thái hoàng thái hậu xấu hổ, sắc mặt hơi khó coi.
“Tâm Dao là cháu gái của ai gia, lẽ nào con bé không xứng với một quận vương sao?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Hoàng tổ mẫu nặng lời rồi, Lục cô nương hiền lương thục đức, làm Hoàng hậu cũng không thành vấn đề, sao lại không xứng với một quận vương cỏn con chứ?”
Lời này rõ ràng là chế nhạo.
Thái hoàng thái hậu mất hết mặt mũi, sắc mặt ngày càng u ám “Người rốt cuộc có muốn binh phù không?”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm sớm đã nói với người, người đưa binh phù cho trẫm, trẫm bảo vệ Lục gia bình an vô sự, còn những yêu cầu khác, xin lỗi trẫm không thể đồng ý.”
Thái hoàng thái hậu thấy hắn kiên quyết, biết chuyện này không thể thương lượng nên chỉ đành lùi một bước.
“Nếu Trần Lưu quận vương không được, vậy Lại bộ Thị lang Lệ Khinh Ngôn chắc được chứ?”
Thái hoàng thái hậu từng gặp Lệ Khinh Ngôn vào tiệc đầu năm trong cung.
Người này tuy xuất thân hàn môn nhưng vẻ ngoài tuấn tú, học thức tài năng, đỗ Trạng Nguyên, tuổi còn trẻ đã là quan tứ phẩm.
Nếu tiếp tục phát triển, tương lai y có thể sẽ vào Nội các, trở thành triều thần có tiếng.
Nếu Lục Tâm Dao có thể gả cho y, sau này đợi y vào Nội các có danh vọng cao, Lục gia cũng sẽ chiếm được hào quang.
Lạc Thanh Hàn “Tuy Lệ Khinh Ngôn chưa thành thân, nhưng đã có hôn ước với người khác, chỉ là chưa chính thức thành thân mà thôi, trẫm không thể làm ra những chuyện như chia uyên rẽ thúy.”
Thái hoàng thái hậu cau mày, nghi ngờ nhìn hắn.
“Sao ai gia không nghe ai nói Lệ Khinh Ngôn có hôn ước?”
Lạc Thanh Hàn “Lệ Khinh Ngôn tự mình nói với trẫm, không phải nói dối.”
Thái hoàng thái hậu thầm tiếc trong lòng, một tài năng tốt như vậy lại vụt mất.
Lạc Thanh Hàn “Nếu Hoàng tổ mẫu muốn tìm cho Lục Tâm Dao một nhà tốt thì chi bằng cân nhắc đến cháu trai của Xương quận công.”
Xương Quận công và Hồng Quốc công đều là ngoại thích.
Điểm khác biệt là Xương Quận công là ngoại thích rất trung thành, hiếm khi gây rắc rối.
Phụ thân của Xương Quận công là Xương Quốc công, sau khi Xương Quốc công qua đời, con trai trưởng kế thừa tước vị, theo quy định, tước vị tụt xuống một bậc nên trở thành Xương Quận công.
Dù là gia cảnh hay tuổi tác, Lục Tâm Dao và cháu trai của Xương Quận công đều rất xứng.
Thái hoàng thái hậu lại không hài lòng lắm.
Tuy hai nhà đều là ngoại thích nhưng vẫn phân cao thấp.
Lúc Xương Quốc công còn sống, cả nhà Xương Quốc công vẫn còn chút mặt mũi, nhưng từ khi Xương Quốc công qua đời, địa vị của gia tộc cũng tụt dốc.
Xương Quận công hiện giờ chỉ là một khúc gỗ, không có tiếng nói, cũng không có bản lĩnh, ngoài tước vị thì chẳng có gì.
Nếu tiếp tục thế này, sau khi con trai ông kế thừa tước vị, tước vị sẽ tiếp tục tụt xuống.
Chưa qua ba đời thì danh hiệu sẽ mất.
Khi đó, nhà bọn họ chỉ là dân thường.
Thái hoàng thái hậu không muốn con cháu Lục gia làm dân thường.
Lạc Thanh Hàn thấy bà không cam lòng, cũng không ép buộc, điềm nhiên nói.
“Nếu Hoàng tổ mẫu không hài lòng với cháu trai của Xương Quận công, người có thể tìm cho Lục Tâm Dao một nhà khác, trong thành Thịnh Kinh có nhiều thiếu niên tuấn tú tài năng như vậy, người cứ từ từ tìm, rồi sẽ tìm được nhà thích hợp.”
Thái hoàng thái hậu “Nếu ai gia chọn được nhà cho Tâm Dao, người có ban hôn không?”
Lạc Thanh Hàn “Chỉ cần hai bên tình nguyện, trẫm đương nhiên bằng lòng toại nguyện cho người.”
Thái hoàng thái hậu ngừng nói về Lục Tâm Dao.
Bà sờ vào ống tay áo lấy ra một túi vải nhỏ màu đen.
Mở túi vải màu đen lộ một vật bên trong.
Chính là mảnh binh phù còn lại!
Lạc Thanh Hàn thấy mảnh binh phù còn lại, ánh mắt cuối cùng cũng hơi thay đổi.
Thái hoàng thái hậu “Binh phù ở đây, nhưng người phải viết thánh chỉ trước.”
Lạc Thanh Hàn sảng khoái đồng ý “Được.”
Hắn sai người chuẩn bị giấy bút, viết thánh chỉ miễn xá Lục gia ngay tại chỗ.
Lạc Thanh Hàn nhận binh phù, sau đó lấy binh phù của mình ra.
Hai mảnh binh phù đặt cạnh nhau ghép thành con hổ.
Phần lõm và lồi ở giữa rất khít.
Thoạt nhìn có vẻ như chúng là một khối binh phù.
Thực tế, chúng quả thật là một khối cắt thành hai mảnh.
Bây giờ chúng đã hợp thành một khối, có nghĩa là toàn bộ binh quyền của Đại Thịnh đều nằm trong tay Lạc Thanh Hàn.
Hắn bỏ mảnh binh phù vào tay áo, tâm trạng có hơi thay đổi.
Chỉ cần có binh quyền, hắn sẽ bớt nhiều nỗi lo, giúp ích rất nhiều cho những việc hắn muốn làm tiếp theo.
Thái hoàng thái hậu chỉ vào thánh chỉ nhắc nhở.
“Người còn chưa đóng ngọc tỷ.”
Thánh chỉ không có dấu ngọc tỷ, dù có là chính tay Hoàng đế viết cũng vô dụng.
Lạc Thanh Hàn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà giở trò vô lại.
Hắn sai người mang ngọc tỷ tới, đóng ngọc tỷ lên thánh chỉ.
Thái hoàng thái hậu nhìn con dấu đỏ góc dưới bên phải thánh chỉ, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Cuối cùng bà không còn là tội nhân của Lục gia nữa.
Sau khi Lạc Thanh Hàn rời khỏi cung Trường Lạc, liền đi thẳng tới điện Nghị Sự.
……
Ăn sáng xong, Tiêu Hề Hề về phòng ngủ một giấc.
Nhưng nàng chưa ngủ được bao lâu đã bị Bảo Cầm đánh thức.
“Nương nương, người đừng ngủ nữa, lát nữa Anh vương phi sẽ tới đó.”
Tiêu Hề Hề mở đôi mắt mơ màng ngái ngủ nhìn lên đỉnh giường, đờ người hồi lâu mới dần tỉnh táo lại.
Phải rồi, hôm nay nàng mời Anh vương phi vào cung ngắm hoa.
Nàng không thể ngủ nướng nữa, chỉ đành vật vã rời giường.
Tiêu Hề Hề ngồi trước bàn trang điểm, để Chiết Chi chải tóc trang điểm.
Bảo Cầm vừa đeo vòng vào cổ tay nàng vừa hỏi.
“Nương nương muốn tiếp đón Anh vương phi ở đâu? Hay là ngự hoa viên đi? Bây giờ đang mùa xuân, hoa ở đó đang nở rộ, rất hợp để ngắm hoa.”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, uể oải nói “Đi xa vậy làm gì? Ta thấy phong cảnh ở hậu viện cung Vân Tụ rất đẹp, có hoa có cây có sông, không kém gì ngự hoa viên.”
Bảo Cầm “……”
Đúng vậy, hậu viện không chỉ có hoa có cây có sông, mà còn có gà vịt lợn ngỗng!
Bảo Cầm khó khăn hỏi “Người nghiêm túc thật hả?”
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói.
“Đương nhiên ta rất nghiêm túc! Ta thấy hậu viện rất thích hợp tiếp khách, không chỉ có thể ngắm cảnh, còn có thể câu cá hái trái cây, đói rồi có thể ăn thịt nướng, tốt biết bao!”
Bảo Cầm không nói nên lời, chỉ đành chấp nhận số phận, nói “Được, người vui là được.”
Tiêu Hề Hề không chỉ mời Anh vương phi mà còn mời Lý phi và Diêu tiệp dư.
Bốn người cùng nhau đến hậu viện cung Vân Tụ.
Nhìn vườn rau tươi tốt trước mặt, biểu cảm của Bộ Sanh Yên, Lý phi và Diêu tiệp dư hơi khó tả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT