Bộ Sanh Yên “Ta cũng cảm thấy hai người họ rất giống, có lúc ta còn nghi ngờ hai người họ là cùng một người.”
Lạc Dạ Thần khó mà tin được.
“Không thể nào? Dù hai người trông hơi giống, nhưng vẫn có khác biệt lớn, dù nhìn sao cũng không giống cùng một người.”
Bộ Sanh Yên “Trên đời này luôn có những chuyện mà người thường không giải thích được, có lẽ Tiêu trắc phi chưa chết, có lẽ nàng chỉ đổi thân phận và dung mạo mà thôi.”
Lạc Dạ Thần nghe nàng nói vậy, nhiều tình tiết chỉ xuất hiện trong truyện tức thì hiện lên trong đầu y.
Y kiềm không được nói “Nàng nói có lý, có lẽ Tiêu trắc phi mượn xác hoàn hồn! Theo như tình tiết trong truyện, sau khi nàng chết cảm thấy không cam lòng, hồn phách không thể luân hồi, nhờ cơ duyên nào đó nàng nhập vào cơ thể của công chúa Nam Phượng. Nàng vì muốn hóa giải chấp niệm của mình, ngàn dặm xa xôi đến Đại Thịnh, trùng phùng với Hoàng thượng. Nói vậy thì Quý phi không phải người, mà là ma!”
Bộ Sanh Yên “……”
Lạc Dạ Thần chợt hiểu ra “Chẳng trách, Quý phi không chỉ ăn nhiều, sức lực lớn, đánh nhau cũng rất giỏi, mười người như ta cộng lại cũng không đánh thắng Quý phi, ta còn tưởng Quý phi là cao thủ ẩn thân, hóa ra là ma!”
Bộ Sanh Yên “……”
Lạc Dạ Thần “Hoàng thượng có biết Quý phi là ma không? Dù sao thì người ma khác biệt, hai người họ cứ như vậy sẽ không có kết quả tốt!”
Bộ Sanh Yên “……”
Lạc Dạ Thần lo lắng nhìn nàng “Bây giờ nàng đã biết thân phận thật của Quý phi, lỡ như Quý phi muốn hại nàng thì sao? Ma nữ trong truyện thích tìm kẻ chết thay, lỡ Quý phi thấy nàng xinh đẹp, biến nàng thành kẻ chết thay thì làm sao? Nàng tốt nhất không nên vào cung nữa.”
Bộ Sanh Yên đỡ trán thở dài “Sau này chàng bớt đọc truyện lại đi.”
Lạc Dạ Thần “Ta lo cho nàng, thà tin còn hơn không, nàng có hiểu không?”
Bộ Sanh Yên “Chàng lo lắng hoàn toàn không cần thiết.”
Nàng bước về phía hậu viện.
Lạc Dạ Thần vội đuổi theo “Sao mà không cần thiết được? Lỡ như ta đoán trúng thì sao?”
Bộ Sanh Yên “Chàng cũng nói là lỡ như, thật ra cũng có thể là chúng ta đoán sai, Quý phi và Tiêu trắc phi không có liên quan gì.”
Nàng bước vào phòng ngủ, nằm xuống giường, giơ tay xoa thái dương.
Có lẽ đang mùa xuân nên gần đây nàng thấy hơi buồn ngủ.
Lạc Dạ Thần ngồi bên giường, nắm tay nàng nói “Chuyện này dễ, chúng ta chỉ cần thử xem Quý phi rốt cuộc có phải là Tiêu trắc phi hay không?”
Bộ Sanh Yên ngáp dài, thản nhiên trả lời.
“Chàng muốn thử thế nào?”
Lạc Dạ Thần nghiêng người, nói gì đó vào tai nàng.
Bộ Sanh Yên buông tay xuống, hơi quay đầu lại, nhướng mày hỏi.
“Chàng có chắc cách này hiệu quả không?”
Lạc Dạ Thần “Nàng cứ thử xem, sai cũng không sao, dù sao chúng ta cũng chẳng tổn thất gì.”
Bộ Sanh Yên nghĩ thầm thấy đúng, bèn gật đầu đồng ý.
“Được, ngày mai vào cung ta sẽ thử.”
Lạc Dạ Thần mong chờ kết quả dò thám ngày mai.
Nếu không phải thân phận của y khó vào hậu cung, y rất muốn tự mình vào cung thử Quý phi.
Lúc này người của Đại Lý Tự đến nói vụ án Hồng Quốc công cần Anh vương đến cho lời khai.
Lạc Dạ Thần sảng khoái đồng ý.
Bộ Sanh Yên muốn ngồi dậy tiễn y ra ngoài, nhưng y đã đè nàng nằm xuống.
Lạc Dạ Thần vừa để thị nữ thay y phục cho mình, vừa nói.
“Ta thấy nàng mấy ngày nay không khỏe, lát nữa gọi đại phu khám cho nàng.”
Bộ Sanh Yên thấy mình rất ổn, chỉ là hơi buồn ngủ, mùa xuân mà, buồn ngủ là chuyện bình thường, trước đây nàng cũng thường như vậy, chẳng qua miệng nàng vẫn trả lời.
“Ừm, ta sẽ gọi, chàng đi đường cẩn thận, đi sớm về sớm.”
Lạc Dạ Thần thay y phục xong, vẫy tay cho thị nữ ra ngoài.
Y nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng của vương phi nhà mình.
Nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, y nhanh chóng rời ra, cố tình bày ra dáng vẻ cợt nhả, cười hì hì nói.
“Môi của tiểu nương tử ngọt thật!”
Bộ Sanh Yên tiện tay cầm gối mềm ném vào mặt y.
“Biến đi.”
Lạc Dạ Thần bắt lấy gối mềm đặt về giường, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Lúc đi ngang qua phủ Hồng Quốc công, y cố ý mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy phủ Hồng Quốc công đã khóa, bên ngoài có quan binh của phủ Kinh Triệu canh giữ, người không phận sự không thể đến gần.
Sau khi vào Đại Lý Tự, Lạc Dạ Thần cho lời khai xong thì tiện thể đến thăm Hồng Quốc công một lần.
Hồng Quốc công có thân phận đặc thù, bị nhốt riêng trong một phòng.
Ông hiển nhiên không hài lòng với việc mình bị bắt, không ngừng la hét chửi bới, đồng thời nói nhiều lời đe dọa.
Lạc Dạ Thần đứng ngoài cửa phòng giam, nhìn vào bên trong qua khung sắt.
“Ông cậu, đã lâu không gặp.”
Hồng Quốc công vừa thấy y, lập tức chạy ra cửa, kích động hét lên.
“Vương gia, ngài đến thật đúng lúc, ngài mau bảo bọn chúng thả ta ra! Ta bị oan!”
Lạc Dạ Thần cười nói “Là Hoàng thượng hạ chỉ bắt ông, ngoài Hoàng thượng, không ai có thể thả ông ra ngoài.”
Hồng Quốc công “Ta muốn gặp Hoàng thượng!”
Lạc Dạ Thần “Hoàng thượng không phải là người ông muốn gặp là có thể gặp.”
Hồng Quốc công lại nói “Vậy ta muốn gặp Thái hoàng thái hậu! Tỷ ấy là tỷ tỷ của ta, tỷ ấy nhất định sẽ cứu ta!”
Lạc Dạ Thần “Nếu Thái hoàng thái hậu muốn gặp ông thì sẽ sai người truyền lời cho ông, đến nay bà ấy vẫn chưa xuất hiện, có nghĩa là bà ấy cũng không thể làm gì được. Ai bảo ông to gan cấu kết với Huyết Vũ Lâu, năm đó Huyết Vũ Lâu phái thích khách giết ta, chuyện đó có phải ông cũng biết?”
Ánh mắt Hồng Quốc công chợt lóe lên “Ta không biết ngươi đang nói gì, ta và Huyết Vũ Lâu không có liên quan gì, ta bị oan!”
Lạc Dạ Thần “Đã đến lúc này rồi, ông vẫn cứng đầu không nhận tội, tùy ông thôi, dù sao nhân chứng vật chứng đầy đủ, dù ông không nhận tội, ông cũng khó thoát cái chết.”
Nghe thấy bốn chữ cuối cùng, Hồng Quốc công tức thì hoảng sợ.
Ông không muốn chết!
Người là do Huyết Vũ Lâu giết, đáng chết cũng là đám sát thủ ở Huyết Vũ Lâu, ông chỉ lấy tiền mà thôi.
Cùng lắm thì ông trả tiền lại là được.
Tại sao lại ép ông đến con đường chết?!
Hồng Quốc công không thể chấp nhận sự thật này, ông đập mạnh vào cửa, hét toáng lên.