Thái hoàng thái hậu đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi.

“Người muốn ai gia làm gì?”

Lạc Thanh Hàn “Trẫm muốn mảnh binh phù trong tay người.”

Trong vương triều Đại Thịnh có hai mảnh binh phù.

Một mảnh nằm trong tay Thịnh Vĩnh Đế, mảnh còn lại nằm trong tay Tần Trọng.

Sau đó Tần Trọng phát động cung biến, bị bắn chết trên tường thành, binh phù trong tay Tần Trọng rơi vào tay Lạc Thanh Hàn.

Sau khi Thịnh Vĩnh Đế băng hà, mảnh binh phù trong tay ông cũng biến mất.

Lạc Thanh Hàn tìm kiếm nhiều lần trong cung Vị Ương, ngự thư phòng, điện Nghị Sự và những nơi khác, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của mảnh binh phù kia.

Hắn từng nghi ngờ có người lén lấy đi mảnh binh phù kia, nhưng Thịnh Vĩnh Đế đã băng hà gần hai năm, vẫn không có tin tức gì về nó.

Nếu có người lấy mảnh binh phù kia thật, nhất định sẽ nhanh chóng dùng mảnh binh phù gây sự, thay vì cứ giấu giếm mãi.

Trừ khi người đó không có ý gì với ngai vàng.

Đối với người đó, mảnh binh phù có tác dụng đề phòng lỡ như.

Lạc Thanh Hàn đặt mình vào góc nhìn của Thịnh Vĩnh Đế, suy nghĩ theo cách nghĩ của ông.

Thịnh Vĩnh Đế đa nghi, tâm tư kín kẽ.

Đối với một thứ quan trọng như binh phù, ông chắc chắn sẽ giấu nó ở nơi mà ông cảm thấy an tâm nhất.

Vốn ông nên cất binh phù ở nơi có thể lấy được bất cứ lúc nào, nhưng sau khi trải qua cung biến, ông mới nhận ra xung quanh mình chưa chắc đã an toàn, hơn nữa, ông còn đang bệnh nặng, cơ thể ngày càng yếu, lỡ như có người đến cướp binh phù, ông chưa chắc sẽ giữ được nên rất có thể ông sẽ giấu binh phù ở nơi khác.

Trong cung có nơi nào khiến Thịnh Vĩnh Đế cảm thấy an tâm?

Hoặc là nói, trong cung có người nào mà Thịnh Vĩnh Đế cảm thấy có thể giao phó?

Chỉ có Thái hoàng thái hậu.

Bà là mẹ ruột của Thịnh Vĩnh Đế.

Bà chỉ có một người con trai là Thịnh Vĩnh Đế.

Hai mẹ con đã cùng nhau trải qua những năm tháng khó khăn nhất, cùng chung hoạn noạn, tình cảm sâu đậm.

Trên đời này ai cũng có thể âm mưu giết Thịnh Vĩnh Đế, nhưng bà thì không.

Nếu Thịnh Vĩnh Đế muốn giao binh phù cho người khác, người đó rất có thể chính là mẫu thân của ông, đương kim Thái hoàng thái hậu.

Chính vì mảnh binh phù này mà hai năm qua Lạc Thanh Hàn mới nhẫn nhịn Thái hoàng thái hậu.

Lúc này là cơ hội tốt để hắn lấy lại binh phù.

Thái hoàng thái hậu tức giận bật cười “Người có biết người đang nói gì không? Ai gia sống trong thâm cung, chưa từng can thiệp triều chính, sao binh phù có thể rơi vào tay ai gia? Người chưa tỉnh ngủ sao?!”

Lạc Thanh Hàn “Nếu người chưa từng can thiệp triều chính, vậy tại sao còn muốn can thiệp vào chuyện của Hồng Quốc công?”

Thái hoàng thái hậu “Vì Hồng Quốc công là đệ đệ của ai gia, trong mắt ai gia, đây không phải chuyện triều chính, đây chỉ là chuyện nhà!”

Lạc Thanh Hàn “Nhưng trong mắt trẫm, đây là triều chính.”

Thái hoàng thái hậu tức ngực khó thở, hơi thở lại gấp gáp.

Bà ôm ngực, cau mày nhìn Hoàng đế, nghiến răng nói.

“Binh phù không ở chỗ ai gia!”

Lạc Thanh Hàn cũng không ép, bình tĩnh nói.

“Nếu đã như vậy, trẫm cũng không cần nương tay. Theo luật của Đại Thịnh, phàm là kẻ phóng hỏa giết người sẽ bị ngũ mã phanh thay, toàn bộ gia quyến bị lưu đày. Phàm là kẻ tham ô hối lộ vượt quá một ngàn lượng sẽ bị treo cổ, tịch thu gia sản, toàn bộ gia quyến liệt vào nô tịch. Phàm là kẻ bao che hung thủ giết người kèm theo tình tiết tăng nặng, đồng tội giết người, sẽ bị chém đầu. Hồng Quốc công cùng lúc phạm ba tội trên. Đếm tội danh ghép hình phạt thì Hồng Quốc công bị tước phong hiệu, giáng làm dân thường, xử lăng trì. Gia quyến trực hệ sẽ bị chém đầu, thành viên trong tộc bất kể nam nữ già trẻ lớn bé đều liệt vào nô tịch, đày đến biên cương, không được ân xá!”

Thái hoàng thái hậu mở to mắt, khó tin nhìn hắn.

“Người … người dám?!”

Vì quá kích động nên giọng bà run run.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Số phận của cả Lục gia đều nằm trong tay hoàng tổ mẫu, mong người suy nghĩ cẩn thận.”

Đây rõ ràng là uy hiếp!

Thái hoàng thái hậu vô cùng tức giận, cũng vô cùng căm hận.

Bà chưa từng hối hận như bây giờ.

Bà hối hận vì sao lại đưa kẻ vô ơn này lên ngai vàng?!

Sớm biết hắn là kẻ vô lương tâm thì ngay từ đầu bà đã không cho hắn cơ hội kế thừa ngai vàng!

Nhưng chuyện đến nước này.

Bà có hối hận cũng vô ích.

Bà chỉ có thể cố kìm nén căm ghét đang sôi sục trong lòng, nghiến răng nói.

“Hồng Quốc công là ông cậu của người, người đối xử với trưởng bối như vậy, lẽ nào không sợ người đời sau mắng người là bạo quân vô tình vô nghĩa sao?!”

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Trẫm làm chuyện gì cũng không thẹn với lòng.”

Thái hoàng thái hậu cười lạnh “Ha ha, hay cho câu không thẹn với lòng! Ban đầu ai gia giúp người kế vị, nhưng người lại dùng cách này báo đáp ai gia, còn dám nói mình không thẹn với lòng? Người vốn là một kẻ lòng lang dạ sói!”

Lạc Thanh Hàn “Nếu hoàng tổ mẫu không còn chuyện gì khác thì trẫm cáo từ.”

Hắn quay người rời đi.

Thái hoàng thái hậu ngăn hắn “Người thật sự không muốn tha cho Hồng Quốc công và Lục gia?”

Lạc Thanh Hàn “Trẫm nói rồi, Hồng Quốc công tự làm tự chịu, trẫm không thể tha cho ông ta. Còn Lục gia …… chỉ cần người giao ra binh phù, toàn bộ Lục gia đều có thể giữ mạng.”

Thái hoàng thái hậu nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này bà không còn vẻ ngoài hiền lành thường ngày, mà trông như một con thú dữ tợn.

Bà nắm chặt tay áo, suýt thì gãy móng tay.

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh tiếp nhận cái trừng mắt của bà.

Hồi lâu sau.

Mới nghe giọng khàn khàn của bà

“Ai gia làm sao tin người?”

Đây là ý nhượng bộ.

Lạc Thanh Hàn “Chỉ cần người giao ra binh phù, trẫm sẽ lập tức ban thánh chỉ miễn xá cho Lục gia.”

Thái hoàng thái hậu “Ai gia cần suy nghĩ lại.”

Lạc Thanh Hàn “Người có thể từ từ suy nghĩ, muốn suy nghĩ bao lâu cũng được, chỉ là vụ án của Hồng Quốc công đã tiến hành thẩm tra, trẫm có thể chờ, nhưng toàn bộ Lục gia chưa chắc chờ được.”

Thái hoàng thái hậu không nói gì, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.

Lạc Thanh Hàn cáo từ rời đi.

Hắn vừa đi, Thái hoàng thái hậu liền bất tỉnh.

Khổng nữ sử cuống quít đi gọi thái y.

Cả cung Trường Lạc hỗn loạn.

Lạc Thanh Hàn đưa tay phải ra với Tiêu Hề Hề.

“Đi thôi, về ăn cơm.”

Tiêu Hề Hề lập tức chạy tới nắm tay hắn.

Lúc hai người bước ra ngoài, tình cờ gặp Lục Tâm Dao.

Lục Tâm Dao cố tình đứng đợi ở đây.

Nàng vừa thấy Hoàng đế xuất hiện, liền quỳ xuống nước mắt cầu xin.

“Tổ phụ của thần nữ bị oan, xin bệ hạ minh giám, trả công bằng cho tổ phụ!”

Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng “Ngươi nói Hồng Quốc công bị oan, có chứng cứ không?”

Lục Tâm Dao nghẹn ngào.

Nàng chỉ là thiên kim tiểu thư được nuôi lớn trong nhà, làm gì có chứng cứ?

Sở dĩ nàng nói như vậy hoàn toàn là vì cầu xin cho tổ phụ.

Lạc Thanh Hàn “Vụ án của Hồng Quốc công đã được giao cho tam ti xét xử, ông ta có tội hay không cũng không phải là chuyện mà ngươi có thể tùy ý bàn luận. Nếu ngươi cảm thấy bất an thì có thể về phủ Hồng Quốc công, cùng chung hoạn nạn với người nhà của ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play