Mai Quảng Đào vừa nói xong, cả triều đường nhất thời im lặng.

Lạc Diên Chi không khỏi kinh ngạc hét lên.

“Sao có thể?!”

Mai Quảng Đào nhìn Lạc Diên Chi, bình tĩnh nói “Chuyện này do chính bọn bắt cóc khai nhận, bọn chúng có mặt tại hiện trường vụ cháy, đây là bản lời khai của bọn chúng.”

Y rút ra một xấp bản lời khai từ ống tay áo.

Lập tức có một thái giám tiến tới, hai tay nhận bản lời khai dâng lên Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn biết rõ nội dung trong bản lời khai.

Hắn chỉ liếc nhìn một cái, ra hiệu cho sáu Các lão cũng xem thử.

Bản lời khai được chuyển đến tay sáu Các lão.

Sáu người lần lượt đọc nội dung bản lời khai, sắc mặt trở nên rất xấu xí.

Lạc Diên Chi không biết bản lời khai viết gì, nhưng từ phản ứng của sáu Các lão, thì có thể biết những bản lời khai đó rất bất lợi cho Hồng Quốc công.

Y không quan tâm đến sống chết của Hồng Quốc công, nhưng y vừa nói thay Hồng Quốc công thì lộ ra chuyện Hồng Quốc công phóng hỏa giết người, vả mặt đến quá nhanh khiến y không chịu được.

Y không kiềm được phản bác lại.

“Bọn bắt cóc đó đều là những kẻ liều mạng làm bừa, sao có thể tin những gì bọn chúng nói?!”

Mai Quảng Đào “Bọn bắt cóc này không phải là những kẻ liều mạng làm bừa bình thường, thật ra bọn chúng là sát thủ của Huyết Vũ Lâu.”

Lời này lần nữa gây ra chấn động nhỏ trong triều đường.

Lúc Thịnh Vĩnh Đế còn tại vị, ông đã ban chỉ dụ diệt trừ thế lực tà ác, Huyết Vũ Lâu là mục tiêu quan trọng, bị ép đến mức phải ẩn náu.

Vốn tưởng tổ chức sát thủ này đã biến mất, nhưng không ngờ bọn chúng đang ẩn náu dưới chân thiên tử.

Các quan viên có mặt không khỏi lạnh sống lưng khi nghĩ tới chuyện bọn họ từng sống cùng thành với một nhóm sát thủ, thậm chí có thể bọn họ từng đi ngang qua những tên sát thủ.

Lạc Diên Chi gân cổ nói “Vậy thì đã sao?”

Mai Quảng Đào “Tập Hương Quán là cứ điểm của Huyết Vũ Lâu trong thành Thịnh Kinh, sở dĩ Hồng Quốc công phóng hỏa Tập Hương Quán là để giết người diệt khẩu, ông ta không muốn ai biết mình ngấm ngầm cấu kết với Huyết Vũ Lâu.”

Nếu câu nói trước đó chỉ khiến mọi người sửng sốt thì những lời này khiến cả triều đường chấn động!

Đường đường là Hồng Quốc công lại cấu kết với tổ chức sát thủ giang hồ, chuyện này nói ra thì ai tin?!

Lần này, trước khi Lạc Diên Chi kịp hỏi tiếp thì Mai Quảng Đào đã lấy một cuốn sổ thu chi từ trong tay áo.

“Đây là sổ thu chi của đại đương gia Huyết Vũ Lâu Diệp Cửu Minh cung cấp, trong sổ này có ghi rõ số tiền mà Huyết Vũ Lâu đưa cho Hồng Quốc công, một năm ít nhất là ba trăm vạn lượng, mười năm là ba ngàn vạn lượng, ngoài ra còn ruộng đất, đồ cổ, thư pháp, tranh vẽ các loại, số lượng rất lớn.”

Sổ thu chi được thái giám tiếp nhận, chuyển lên Hoàng đế.

Với những bằng chứng không thể chối cãi, Lạc Diên Chi không thể phản bác được nữa.

Y chỉ cảm thấy trên mặt đau rát.

Nếu biết trong tay đối phương có bằng chứng thì vừa nãy y không nên vội vàng đứng ra nói thay Hồng Quốc công.

Y chẳng những mất mặt trước mặt triều thần, mà hình như còn cùng bọn với Hồng Quốc công.

Y hậm hực ngậm miệng, ngượng ngùng chui vào góc, không dám nói gì nữa.

Lạc Thanh Hàn xem sổ thu chi xong, lạnh giọng ra lệnh.

“Hồng Quốc công cấu kết Huyết Vũ Lâu, tham ô hối lộ, phóng hỏa giết người, tội ác nghiêm trọng, tạm thời giam trong Đại Lý Tự, giám sát toàn bộ gia quyến trong phủ Hồng Quốc công, đợi điều tra rõ tài sản trong phủ Hồng Quốc công, vụ án sẽ giao cho tam ti cùng nhau xét xử.”

Triều thần chắp tay đáp vâng.

Có chuyện của Hồng Quốc công trước đó, những chuyện khác đều trở thành chuyện nhỏ.

Buổi thượng triều ồn ào cuối cùng cũng kết thúc.

Lúc triều thần rời khỏi điện Nghị Sự, tâm trạng không giống nhau.

Có người ngạc nhiên, có người bất an, có người đang suy nghĩ gì đó.

Lạc Diên Chi đi nhanh nhất.

Sáng nay y mất mặt trên triều đường, lúc này y không muốn gặp ai, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Tuy nhiên, Lạc Dạ Thần không để y đi, cố tình hét thật lớn.

“Tĩnh huyện vương, đệ đi chậm chút! Ta có chuyện muốn nói với đệ!”

Lạc Dạ Thần vừa hét lên, lập tức thu hút chú ý của mọi người xung quanh.

Lạc Diên Chi bị nhiều người nhìn như thế, cảm giác xấu hổ gần chết.

Y chỉ đành dừng bước, cố giả như không có chuyện gì, chắp tay với đối phương.

“Hoàng huynh có gì chỉ giáo?”

Lạc Dạ Thần vừa chiêm ngưỡng dáng vẻ lúng túng của y, vừa đắc ý cười.

“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, sau này ăn nói cẩn thận, không phải lời gì cũng nói được, đệ phải nhớ dưới Huyện vương không còn vương tước gì nữa đâu, đệ hiểu ý ta chứ?”

Lạc Diên Chi nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn phải gượng cười.

“Vừa nãy là đệ quá xốc nổi, còn tưởng Hồng Quốc công bị oan, không ngờ sự thật lại như vậy, lần này đệ đã rút được bài học, sau này sẽ không tùy tiện nói thay người khác.”

Lạc Dạ Thần bày ra dáng vẻ một người đại ca tốt, nghiêm túc khuyên.

“Đệ đó, đúng là quá ngây thơ, cứ tưởng trên đời này toàn người tốt, nhưng lại quên biết người biết mặt khó biết lòng, có người nhìn bề ngoài thì xinh đẹp rạng rỡ, nhưng thực chất bên trong đã mục nát thối rữa.”

Nói câu cuối cùng, Lạc Dạ Thần cố ý vỗ nhẹ vai đối phương, ẩn ý chỉ gì đó.

Lạc Diên Chi tức muốn hộc máu.

Y vốn nghĩ Lạc Dạ Thần là tên ngốc vô dụng, không ngờ hôm nay tên ngốc này lại dám chế nhạo mình!

Bên cạnh có quan viên đi ngang đều chắp tay hành lễ với Lạc Dạ Thần, tỏ ra khá cung kính, còn Lạc Diên Chi thì bị quan viên có chọn lọc phớt lờ.

Ai có mắt đều thấy được Hoàng đế không có thiện cảm với Tĩnh huyện vương, còn Anh vương rõ là được thánh sủng hơn.

Lăn lộn quan trường, giỏi nhất không phải là gió chiều nào theo chiều ấy sao?

Nếu Anh vương có triển vọng hơn, mọi người đương nhiên nịnh nọt Anh vương.

Lạc Dạ Thần tận hưởng cảm giác được cung kính.

Lạc Dạ Thần chào các quan viên, bày dáng vẻ đại ca tốt trước mặt Lạc Diên Chi đã rồi thì đắc ý rời đi.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Lạc Diên Chi siết chặt thành nắm đấm, các đường gân trên mu bàn tay nổi rõ ràng.

Nỗi nhục mà y phải chịu hôm nay, sau này sẽ trả lại gấp bội!

Chuyện trong triều nhanh chóng truyền đến cung Trường Lạc.

Thái hoàng thái hậu tức giận gần như ngất đi khi nghe tin Hồng Quốc công bị giam ở Đại Lý Tự.

Khổng nữ sử vội lấy một viên thuốc, hòa vào nước ấm, cẩn thận đưa cho Thái hoàng thái hậu.

Uống thuốc xong, nhịp tim của Thái hoàng thái hậu cũng ổn định hơn, hơi thở dần dần dịu lại, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.

Bà được Lục Tâm Dao dìu, khó khăn ngồi dậy.

“Đi mời Hoàng thượng tới đây, ai gia có chuyện muốn nói.”

Khổng nữ sử cung kính đáp vâng, nhanh chóng rời khỏi cung Trường Lạc.

Nàng đến ngự thư phòng cầu kiến Hoàng đế.

Hoàng đế nghe nói Thái hoàng thái hậu muốn gặp, chỉ điềm nhiên nói.

“Đợi trẫm xử lý xong những tấu chương này rồi đi.”

Dù Khổng nữ sử nóng lòng nhưng lúc này cũng không dám thúc giục, chỉ đành im lặng đứng một bên chờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play