Chuyện này liên quan đến an nguy của Hồng Quốc công, khó trách Mai phủ doãn vội như vậy, nửa đêm dẫn nhiều binh lính lao nhanh trong thành.
Những ngôi nhà ngày nay đều được làm bằng gỗ, cộng thêm hai ngày qua gió khá mạnh, một khi lửa cháy sẽ nhanh chóng lan rộng.
Nếu không dập tắt kịp thời, những ngôi nhà xung quanh Tập Hương Quán có thể cũng không giữ được.
Lạc Thanh Hàn gọi Triệu Hiền tới, trầm giọng ra lệnh.
“Ngươi đến Tuần Phòng Ti gọi người đến giúp phủ Kinh Triệu dập lửa.”
“Vâng!”
Triệu Hiền chen ra khỏi đám đông, dùng khinh công nhanh chóng chạy về phía Tuần Phòng Ti.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ngồi xe ngựa đến Tập Hương Quán.
Từ xa có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy dữ dội trên bầu trời.
Gần Tập Hương Quán cũng là thanh lâu, tất cả người trong thanh lâu gần đó đều bị quan binh giải tán, đường phố chật kín người, tất cả nóng vội nhìn về phía lửa lớn.
Quan binh của phủ Kinh Triệu quấn chăn ướt lao vào biển lửa cứu người.
Mai Quảng Đào hoảng sợ đứng bên ngoài, trán đổ đầy mồ hôi.
Mỗi khi có người được cứu ra, Mai Quảng Đào đều chạy tới nhìn thử có phải là Hồng Quốc công không.
Y không có giao tình gì với Hồng Quốc công, cũng không có ấn tượng gì tốt với ông, nhưng Hồng Quốc công có thân phận đặc biệt.
Nếu ông bị thiêu chết ở Tập Hương Quán, Thái hoàng thái hậu sẽ nổi giận, người xui xẻo đầu tiên nhất định là Phủ doãn của phủ Kinh Triệu quản chuyện trong thành Thịnh Kinh.
Sau đó, Mai Quảng Đào không đứng yên được nữa, mặc kệ mọi người ngăn cản, y xắn tay áo lên, xách một thùng nước đến giúp dập lửa.
Cát, đất, nước ……
Mọi thứ có thể dập lửa đều được mang tới.
Chốc sau, quan binh của Tuần Phòng Ti tới, thậm chí Tả – Hữu Tuần Phòng Ti là Tiêu Lăng Phong và Lạc Dạ Thần cũng tới.
Tiêu Lăng Phong nắm lấy Mai Quảng Đào đang dập lửa hỏi tình hình cụ thể, trong lòng trầm xuống khi biết Hồng Quốc công vẫn còn ở bên trong.
Người của Tuần Phòng Ti không chần chừ, lập tức gia nhập đội chữa cháy.
Tiêu Lăng Phong tự mình lao vào biển lửa cứu người.
Lạc Dạ Thần không đứng bên ngoài nhìn, y cũng giúp dập lửa.
Qua một lúc.
Tiêu Lăng Phong lao ra khỏi biển lửa, trên lưng cõng một người.
Giọng khàn khàn hét lên.
“Mau gọi đại phu!”
Mai Quảng Đào và Lạc Dạ Thần thấy thế lập tức ném thùng nước sang một bên, chạy vội tới, phát hiện người được Tiêu Lăng Phong cõng không ai khác chính là Hồng Quốc công.
Cả người Hồng Quốc công đen xì, hôn mê bất tỉnh.
Để phòng lỡ như, gần như tất cả đại phu trong thành đều được gọi đến, bọn họ đang chữa trị cho những người bị thương đã được cứu ra.
Lúc này, nghe thấy có người gọi đại phu, một đại phu trung niên lập tức chạy tới.
Khi chạy đến gần, ông mới nhận ra người gọi đại phu vừa nãy là một vị quan lớn, bên cạnh còn có hai vị quan lớn khác.
Ba vị quan lớn cùng nhìn đại phu, dọa đại phu sợ suýt quỳ xuống đất.
Mai Quảng Đào thúc giục “Mau qua xem cho Quốc công gia!”
Đại phu lại kinh ngạc “Quốc quốc cuốc quốc công gia?”
Mai Quảng Đào “Đừng lề mề nữa, cứu người quan trọng, nhanh lên!”
Đại phu vội quỳ xuống kiểm tra vết thương cho Hồng Quốc công đang nằm trên đất.
Cũng may Hồng Quốc công chỉ bị chút vết thương ngoài da, vấn đề không nghiêm trọng, nguyên nhân ngất xỉu là do hít phải lượng lớn khói, làm não thiếu khí.
Đại phu châm cứu một lát, Hồng Quốc công hít thở dễ dàng hơn nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Đại phu thận trọng nói “Quốc công gia đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại, sau khi ngài ấy tỉnh lại thì đến Nhân Tâm Đường gặp tôi, tôi sẽ kê đơn cho ngài ấy.”
Ở đây điều kiện có hạn, thật sự không thể kê đơn được.
Mai Quảng Đào sớm đã sai người đi báo cho phủ Hồng Quốc công.
Lúc này hai người con trai của Hồng Quốc công tới nơi, hai người cùng nhau khiêng Hồng Quốc công lên xe ngựa, sau đó đưa về phủ.
Những chuyện khác thì đợi Hồng Quốc công tỉnh lại rồi nói.
Sau khi cứu được Hồng Quốc công, áp lực trong lòng Mai Quảng Đào giảm đi rất nhiều.
Y chắp tay với Tiêu Lăng Phong, chân thành nói.
“Lần này may nhờ có Vĩnh An Bá.”
Tiêu Lăng Phong lau mồ hôi trên mặt, khàn giọng nói “Không có gì.”
Nguyên nhân chính khiến ông lao vào biển lửa cứu người bất chấp nguy hiểm là vì ông không muốn chuyện này trở thành chuyện lớn.
Hồng Quốc công là đệ đệ ruột của Thái hoàng thái hậu, nếu ông ta chết, Thái hoàng thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua, đến lúc đó sẽ xảy ra rất nhiều phiền phức.
Ông là người đứng đầu Tuần Phòng Ti, phụ trách an ninh trong thành, nếu Thái hoàng thái hậu nổi giận, có lẽ ông sẽ phải gánh chịu một phần.
Mãi đến nửa đêm mới dập được ngọn lửa.
Người của Tuần Phòng Ti hoàn thành nhiệm vụ có thể về nghỉ ngơi, nhưng người của phủ Kinh Triệu phải ở lại giải quyết hậu quả.
Đêm nay chắc chắn là một đêm mất ngủ với Mai Quảng Đào.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề sớm đã về cung.
Trời đã khuya nên hai người trực tiếp đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thượng Khuê đến báo lửa đã được dập tắt hoàn toàn, toàn bộ Tập Hương Quán bị thiêu rụi, còn những người trong Tập Hương Quán, phần lớn đã được cứu sống, nhưng cũng có người mất mạng trong biển lửa.
Số thương vong cụ thể được Mai Quảng Đào viết vào tấu chương dâng lên Hoàng đế.
Lần hỏa hoạn này, tổng cộng có sáu người chết, số người bị thương hơi nhiều, có ba mươi bảy người.
Con số này chưa bao gồm quan binh bị thương trong quá trình cứu người.
Danh tính của sáu người chết vẫn chưa được xác định, Mai Quảng Đào nói cần một khoảng thời gian.
Trong cung Trường Lạc, Thái hoàng thái hậu vừa mới dậy thì nghe tin Hồng Quốc công suýt bị thiêu chết, bà lo lắng đến mức khó thở.
Bà vội chỉnh trang rời cung đến phủ Hồng Quốc công, để xem đệ đệ nhà mình bị thiêu thành thế nào.
Có lẽ bà suy nghĩ quá nhiều, khi tận mắt thấy Hồng Quốc công, bà thở phào nhẹ nhõm.
Hồng Quốc công chỉ bị thương nhẹ ngoài da, cổ họng khàn đặc, tạm thời không nói được, những chuyện khác thì không sao, không đến nỗi thảm như bà nghĩ.
Thái hoàng thái hậu ở lại phủ Quốc công nửa ngày.
Vốn mọi người đều nghĩ bà sẽ ra lệnh cho phủ Kinh Triệu mau chóng điều tra rõ nguyên nhân vụ cháy, dù gì đệ đệ của bà cũng suýt chết trong trận hỏa hoạn, bà chắc chắn sẽ quan tâm.
Tuy nhiên.
Sau khi Thái hoàng thái hậu rời khỏi phủ Hồng Quốc công, liền đến chùa Quang Chiếu xin bùa bình an cho đệ đệ, rồi về cung, mọi chuyện như thường lệ, không hề nhắc gì đến chuyện hỏa hoạn.
Phản ứng của bà quá bình tĩnh, ngược lại làm người khác thấy lạ.
Kỳ nghỉ phép hàng năm kết thúc, các quan viên trở lại làm việc.
Lạc Thanh Hàn cũng phải bắt đầu lại cuộc sống làm việc đúng giờ mỗi ngày của mình.
Cuộc điều tra về vụ cháy vẫn đang được tiến hành.
Trong số sáu người chết, có một người là tú bà của Tập Hương Quán.
Còn nguyên nhân Hồng Quốc công tới Tập Hương Quán, đương nhiên là tìm thú vui.
Ông nổi tiếng là người háo sắc, thường lang thang ở những nơi trăng hoa, vào đêm Nguyên Tiêu muốn ra ngoài uống rượu hoa cũng không có gì lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT