Động tác lấy tiền của Lý phi vô cùng điêu luyện, điêu luyện đến mức bản thân nàng thấy xót xa.
Tiêu Hề Hề thu tiền xong, xua tay “Tiếp tục!”
Diêu tiệp dư không bỏ cuộc, nàng vừa bóc bài vừa bắt đầu nói bóng gió, cố tìm hiểu đêm qua trong cung Nghênh Phúc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mỗi khi nàng lên tiếng, Mẫn tiệp dư sẽ chặn chủ đề không chút dấu vết.
Nếu đổi thành một người có tính khí nóng nảy, có lẽ sẽ lập tức nổi giận, nhưng Diêu tiệp dư vốn là người không mấy nóng nảy, dù có buồn bực cũng không dám lộ ra ngoài.
Cuối cùng, Lý phi không nhìn tiếp được nữa, trực tiếp nói với Quý phi.
“Thần thiếp nghe nói đêm qua cung Nghênh Phúc xảy ra chuyện, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Hề Hề dừng rút bài.
Đầu tiên nàng nhìn Lý phi, sau đó nhìn nét mặt đầy mong đợi của Diêu tiệp dư, lúc này nàng mới nhận ra hai người này đến gặp nàng không phải để chơi bài, mà là để hỏi thăm tin đồn!
Lý phi “Nếu người thấy không tiện nói thì xem như thần thiếp chưa hỏi.”
Tiêu Hề Hề tùy ý rút một lá bài đánh ra, nói “Hai người cố ý đến tìm bổn cung hỏi chuyện này, có phải cảm thấy cái chết của Cảnh phi có điểm đáng ngờ?”
Lời đã nói đến nước này, Lý phi không vòng vo, thẳng thắn thừa nhận.
“Phải.”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung chỉ có thể nói với hai người, Cảnh phi tự tạo nghiệp, còn những chuyện khác, hai người không cần biết.”
Một câu “tự tạo nghiệp” đã giải thích tất cả.
Lý phi và Diêu tiệp dư không hỏi nữa, bắt đầu tập trung chơi bài.
Tuy nhiên sau đó, Quý phi thả hai lá bài cuối cùng, cười nói.
“Bổn cung lại thắng rồi.”
Lý phi “……”
Chết tiệt, nữ nhân này nhân lúc bọn họ đang nghe dưa đã lén ra hết bài rồi!
Quỷ quyệt quá!
Tiêu Hề Hề duỗi bàn tay nhỏ của mình ra “Đưa tiền.”
Dù nàng không thắng được Tiêu trắc phi, nàng không tin không thắng được Quý phi đến từ một nước nhỏ bé xa xôi này!
……
Lạc Thanh Hàn từ sáng sớm đã bị gọi đến cung Trường Lạc.
Thái hoàng thái hậu không còn đối xử hòa nhã với hắn như trước, thậm chí trong lòng bà còn thấy hơi bất mãn.
Nhưng vì đại cục, bà vẫn cố gắng duy trì quan hệ giữa hai bên.
Chưa đến lúc bất đắc dĩ, bà không muốn phá vỡ sự cân bằng này.
Thái hoàng thái hậu “Ai gia nghe nói đêm qua Cảnh phi bị bệnh qua đời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Thanh Hàn biết bà sẽ hỏi chuyện này, trực tiếp nói Cảnh phi đã làm những gì.
Nghe xong, Thái hoàng thái hậu trầm mặc một lát mới lên tiếng.
“Người có thể đày Cảnh phi vào lãnh cung hoặc đưa nàng đến am Tử Vân, tại sao lại muốn giết nàng? Dù sao nàng cũng là con gái của Cảnh gia, chết không rõ ràng trong cung như vậy, người bảo Cảnh gia suy nghĩ thế nào?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Bọn họ nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ, trong lòng trẫm tự có cách cân bằng.”
Nhìn thái độ của hắn, Thái hoàng thái hậu đoán hắn không còn muốn dùng người của Cảnh gia nữa.
Hắn muốn triệt để loại bỏ Cảnh gia ra khỏi các thế gia ở Thịnh Kinh.
Cách loại bỏ thế gia đơn giản và hiệu quả nhất là không cho người trong nhà bọn họ có cơ hội làm quan trong triều.
Chỉ cần ba đời trong tộc không ai làm quan, bọn họ tự nhiên sẽ biến mất khỏi hàng ngũ thế gia.
Thái hoàng thái hậu thở dài “Tổ phụ của Cảnh phi là thầy của phụ hoàng người, tục ngữ nói một ngày làm thầy suốt đời làm cha, lẽ nào người không thể nể mặt phụ hoàng người mà tha cho Cảnh gia một con đường sống sao?”
Lạc Thanh Hàn “Chính là vì nể mặt phụ hoàng nên trẫm không vạch trần những chuyện Cảnh phi đã làm, giữ cho nàng chút tôn nghiêm cuối cùng.”
“Cảnh gia là đại diện cho những lão thần trong triều, ai gia hy vọng lúc người xử lý Cảnh gia, có thể quan tâm đến suy nghĩ của những lão thần đó, đừng làm bọn họ lạnh lòng.”
Lạc Thanh Hàn cụp mắt gật đầu “Trẫm biết rồi.”
Thái hoàng thái hậu thở dài “Ai gia mệt rồi.”
Lạc Thanh Hàn đứng lên nói “Hoàng tổ mẫu nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác trẫm lại tới thăm người.”
Nhìn bóng lưng thẳng tắp rời đi của hắn, Thái hoàng thái hậu rối rắm trong lòng.
“Cứ tưởng là người niệm tình cũ, bây giờ xem ra, còn lạnh lùng hơn cả cha mình.”
Tuy Cảnh phi không được sủng ái nhưng tốt xấu gì vẫn đến từ Đông cung, ở bên hắn mấy năm, nhưng hắn lại không hề niệm tình cũ, nói giết là giết.
Nhìn từ điểm này, Lục tuyển thị vẫn may mắn, ít nhất còn giữ được mạng.
Khổng nữ sử vội cúi đầu, giả như không nghe thấy.
Thái hoàng thái hậu nhìn nàng, trầm giọng ra lệnh.
“Sai người gửi thư cho Lục gia, nói là không cần nhắc chuyện đưa Tâm Dao vào cung nữa, bảo bọn họ tìm cho Tâm Dao một gia đình tốt đi.”
Thật ra Lục gia chuẩn bị gả hai cô con gái vào cung, Lục tuyển thị chỉ là một trong số đó, hiện giờ Lục tuyển thị bị đày vào lãnh cung, không có hi vọng trở mình, Lục gia muốn đưa một cô con gái khác vào.
Trước đó, lúc gia quyến vào cung chúc tết, người Lục gia đã nhắc chuyện này với Thái hoàng thái hậu.
Lúc đó Thái hoàng thái hậu còn do dự, nói phải suy nghĩ lại, bảo bọn họ đừng vội.
Bây giờ xảy ra chuyện của Cảnh phi, giúp bà đưa ra quyết định.
Ngôi vị Hoàng hậu rất mê hoặc, nhưng cũng phải có mạng để giành.
Hiện giờ Hoàng đế nói rõ, không muốn cưới nữ tử Lục gia làm Hoàng hậu, đưa bao nhiêu người vào cũng không ích gì, nếu đi sai một bước sẽ theo vết xe đổ của Cảnh phi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT