Từ ngày nhật thực, Tiêu Hề Hề từ tướng mạo đã nhìn ra sát ý ẩn giấu trong lòng Cảnh phi.
Nhưng nàng không chứng cứ xác thực, nói ra cũng vô ích nên nàng giả như không biết gì, nhờ người âm thầm điều tra Thiệu gia.
Thiệu tuyển thị bị đày vào lãnh cung, Thiệu gia nhất định sẽ có phản ứng.
Chỉ cần điều tra cẩn thận sẽ có thể tìm ra manh mối.
Kết quả đã không làm Tiêu Hề Hề thất vọng.
Trong phòng ngủ, Lạc Thanh Hàn đã thay xong y phục.
Bộ thường phục rộng rãi xanh da trời, không đeo thắt lưng, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc, nhìn rất thoải mái đơn giản.
Trông thiếu đi một chút sắc bén, nhưng lại có sức sống hơn.
Hắn đang đọc sách thì nghe tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Hề Hề đang đi tới.
Hắn đặt sách xuống hỏi.
“Cảnh phi đi rồi?”
Tiêu Hề Hề duỗi tay ra, cung nữ lập tức tiến tới thay y phục cho nàng.
Nàng kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Cảnh phi.
Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng sớm đã biết được mối quan hệ giữa Cảnh gia và Thiệu gia, sao lại không nói?”
“Đang ăn Tết mà, làm lớn chuyện này không hay lắm. Vốn ta muốn đợi đến sau tết Nguyên Tiêu mới giải quyết chuyện của Cảnh phi. Nào ngờ hôm nay Cảnh phi lại tìm tới cửa nên ta dứt khoát ngả bài với nàng ta.”
Lạc Thanh Hàn “Nàng cứ thế thả nàng ta về sao? Không sợ nàng ta trở về tiêu hủy chứng cứ à?”
Tiêu Hề Hề “Nếu ta dám thả nàng ta về thì không sợ nàng ta tiêu hủy chứng cứ.”
Các cung nữ giúp nàng chỉnh lại váy rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiêu Hề Hề đi đến cạnh Lạc Thanh Hàn, đang định ngồi xuống thì hắn kéo nàng vào lòng giữ chặt.
Nàng đành phải ngồi lên đùi hắn.
Tiêu Hề Hề ôm cổ hắn, tựa phần thân trên của nàng vào ngực hắn, lẩm bẩm.
“Chuyện này đến cuối cùng vẫn phải xem thái độ của chàng, nếu chàng thấy Cảnh gia còn dùng được, vậy chuyện của Cảnh phi xem như chuyện lớn hóa nhỏ, nếu chàng thấy Cảnh gia có cũng được, không có cũng chẳng sao thì Cảnh phi cũng vậy.”
Lạc Thanh Hàn ôm eo nàng, nhẹ nhàng xoa xoa rồi thì thầm.
“Nàng không cần để ý đến ta, nàng làm theo ý nàng là được.”
Tiêu Hề Hề hừ một tiếng nói “Theo ý ta thì nên đuổi hết mấy phi tần đó ra khỏi cung.”
Lạc Thanh Hàn cong khóe miệng “Vậy đuổi hết bọn họ ra ngoài.”
Tiêu Hề Hề bĩu môi “Chàng lại trêu chọc ta.”
Nếu Hoàng đế thật sự đuổi hết phi tần ra khỏi cung thì cả triều đình sẽ nổ tung, bọn họ sẽ không nói Hoàng đế ngu xuẩn mà chỉ buộc tội nàng mê hoặc quân vương, hại nước hại dân.
Lạc Thanh Hàn hôn lên mặt nàng, nói “Ráng chờ một chút, cho ta thêm một chút thời gian.”
……
Lúc Thịnh Vĩnh Đế còn tại vị, lãnh cung có giam vài phi tần phạm lỗi.
Sau khi Thịnh Vĩnh Đế băng hà, những phi tần đó được đưa đến am Tử Vân, hiện giờ trong lãnh cung chỉ còn lại hai phi tần là Lục tuyển thị và Thiệu tuyển thị.
Lục tuyển thị có Thái hoàng thái hậu chăm lo, cuộc sống vẫn khá tốt, đương nhiên không thể so với trước đây, nhưng ít nhất không phải lo cơm ăn áo mặc, còn có một tiểu cung nữ chăm sóc.
Còn Thiệu tuyển thị thì khốn khổ hơn nhiều.
Trong cung không có người giúp nàng đút lót, nàng ăn đồ thừa, mặc quần áo cũ, tiểu cung nữ theo nàng vào lãnh cung sớm đã tìm cách chuyển đi nơi khác.
Gần đây thời tiết lạnh, nàng bị cảm lạnh, thường xuyên ho khan, đầu óc choáng váng.
Nàng là phi tần thất sủng, đương nhiên không có tư cách gọi thái y.
Nàng chỉ có thể nằm trên chiếc giường cứng chịu đựng qua ngày.
Chịu đựng được thì sống, còn không được thì chết.
Trước đây Lục tuyển thị thỉnh thoảng đến thăm, khoe quần áo và đồ ăn, bây giờ nàng bệnh nên Lục tuyển thị không đến nữa vì sợ bị lây.
Thiệu tuyển thị một mình nằm trên giường ho liên tục.
Gió lạnh lùa vào các lỗ trên cửa sổ.
Trong phòng lạnh đến đáng sợ.
Dù đã đắp chăn kín mít nhưng nàng vẫn thấy lạnh.
Nàng tuyệt vọng nghĩ, thà chết còn hơn là sống tạm bợ thế này.
Cọt kẹt một tiếng.
Cánh cửa mở ra, có người bước vào.
Thiệu tuyển thị khó nhọc nâng nửa người lên, mượn ánh sáng lay lắt của ngọn nến nhìn rõ người tới là thái giám đưa cơm hàng ngày.
Thái giám đặt hộp thức ăn lên bàn, đi đến bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt hốc hác vàng vọt của Thiệu tuyển thị, sau đó chậc chậc mấy tiếng, ghét bỏ nói.
“Ngươi còn sống à!”
Thiệu tuyển thị không nói gì, chỉ ho thêm hai tiếng.
Thái giám lập tức dùng tay áo che miệng mũi, lùi lại hai bước, chán ghét nói “Xui xẻo quá đi mất!”
Hắn quay người bước đến bàn, mở hộp thức ăn, đặt đồ ăn lên bàn rồi cầm hộp thức ăn rời đi.