Dù sao gần đây Lạc Thanh Hàn đang nghỉ phép năm, trong cung cũng không có việc gì nên mỗi ngày hắn đều dẫn Hề Hề rời cung chơi.
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Thanh Hàn luôn sống trong hoàn cảnh rất nghiêm khắc.
Nhưng từ khi quen với Hề Hề, không khí cuộc sống của hắn dần thay đổi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ ngủ nướng với Hề Hề, thường xuyên ăn thử mấy món mà trước đây hắn chưa từng ăn, lúc rảnh hắn có thể ra ngoài chơi với nàng, muốn làm gì thì làm đó, sống như ý mình muốn.
Dường như chỉ cần ở bên Hề Hề, hắn có thể tạm thời quên đi sầu lo.
Hắn thích cảm giác này, thích cuộc sống thế này.
Hắn thích Hề Hề mang đến cho hắn tất cả những thứ này.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm trước một quầy hàng, nhìn những con chim bồ câu bị buộc vào giá.
Lúc này trong quầy có hai khách hàng khác đang đứng.
Ông chủ đang cố gắng miêu tả chim bồ câu của mình có thể bay cao bay xa như thế nào, ngôn từ sôi động làm hai vị khách hàng rất hào hứng.
Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng v.uốt ve cái đầu nhỏ của chim bồ câu.
“Người khác chỉ quan tâm mày bay cao hay không, bay xa hay không, chỉ có ta mới thật sự quan tâm mày nướng ngon hơn hay kho ngon hơn?”
Lạc Thanh Hàn “……”
Ông chủ “……”
Ông chủ đỏ mặt tức giận, quát lớn “Bồ câu ta nuôi đều là bồ câu đưa thư! Không phải bồ câu thịt!”
Tiêu Hề Hề thất vọng nói “Béo thế này mà không thể ăn, đúng là tiếc thật.”
Thấy ông chủ tức giận sắp chửi, Lạc Thanh Hàn kéo Tiêu Hề Hề nhanh chóng rời đi.
Tình cờ gần đó có một tửu lâu, Lạc Thanh Hàn đẫn nàng đi ăn.
Tiêu Hề Hề thỏa mãn mong muốn được ăn bồ câu om.
Hai người ăn xong rời khỏi phòng riêng, đi ngang qua sảnh trước thì tình cờ nghe thấy thực khách đang bàn tán về cuộc thi viết truyện.
Tiêu Hề Hề dừng lại, liếc nhìn nhóm thực khách.
Nhóm thực khách không hề hay biết, vẫn trò chuyện sôi nổi.
“Nghe nói cuộc thi viết truyện này là do Anh vương tổ chức, tiền thưởng rất hậu hĩnh!”
“Anh vương trước nay hào phóng, chỉ cần thắng cuộc thi, nhất định sẽ có thưởng. Nếu may mắn, có thể sẽ lọt vào mắt xanh của Anh vương, tìm được chức quan trong triều nữa!”
“Xem ra huynh sắp tham gia cuộc thi viết truyện?”
“Ha ha, thi thử cũng có sao!”
……
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn bước ra khỏi tửu lâu.
Hai người đi dạo những nơi khác, hầu như đi đâu cũng nghe thấy người ta bàn tán về cuộc thi viết truyện.
Xem ra Anh vương đã quảng cáo cuộc thi viết truyện rồi.
Nhìn hiệu quả này, đúng là rất tốt!
Hai người mãi đến tối mới về cung.
Trong cung Vân Tụ, Cảnh phi đã đợi hơn ba canh giờ.
Nàng duy trì tư thế ngồi đoan trang, ngồi đến khi lưng eo đau nhức, chân tê cứng.
Nàng muốn đứng dậy đi lại, nhưng Bảo Cầm ở bên cạnh đang nhìn, chỉ cần nàng cử động một chút, Bảo Cầm sẽ lập tức giả vờ ân cần hỏi.
“Nương nương muốn về rồi sao?”
Cảnh phi chỉ đành ngồi xuống, cười nói “Bổn cung đợi thêm lát nữa, chắc là Quý phi sẽ về nhanh thôi.”
Thấy trời dần tối, nàng sắp không cầm cự được nữa.
Vừa lúc nàng định ngày mai quay lại thì nghe thấy tiếng báo bên ngoài.
“Hoàng thượng và Quý phi về rồi!”
Cảnh phi rất kinh ngạc, tại sao Quý phi lại về cùng Hoàng đế?!
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì Quý phi và Hoàng đế đã bước vào.
Cảnh phi vội đứng dậy hành lễ, nhưng vì đứng quá nhanh nên trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống, may là Đông Lăng bên cạnh nhanh mắt, kịp thời đỡ nàng.
Nàng chịu đựng hai chân đau nhức, lấy lại tinh thần hành lễ với Hoàng đế và Quý phi.
“Thần thiếp thất lễ, mong bệ hạ và Quý phi nương nương thứ tội.”
Lạc Thanh Hàn “Sao nàng lại ở đây?”
Cảnh phi “Thần thiếp tới tìm Quý phi nương nương, không ngờ bệ hạ cũng tới đây, thần thiếp mạo muội rồi, mong bệ hạ lượng thứ.”
Nhìn dáng vẻ đứng dậy vừa rồi của nàng, Lạc Thanh Hàn có thể đoán được hẳn là nàng đã đợi rất lâu.
Ngày thường nàng hầu như không qua lại với Quý phi, đột nhiên đến tìm Quý phi, còn đợi lâu như vậy chắc chắn có ý đồ gì đó.
Lạc Thanh Hàn nghĩ tới chuyện gần đây của Cảnh gia, chẳng mấy chốc đã đoán ra nguyên nhân.
Cảnh phi đang thầm quan sát Hoàng đế và Quý phi.
Nàng phát hiện hai người đang mặc thường phục.
Hai người cải trang dân thường để làm gì?
Trừ khi hai người rời cung.
Chẳng trách bọn họ về muộn như vậy, là vì đã rời cung.
Cảnh phi chua xót trong lòng, Hoàng đế đi đâu cũng dẫn Quý phi theo, cả rời cung cũng không quên dẫn Quý phi theo, thật sự xem Quý phi như báu vật.
Còn nàng khổ sở đợi ở đây cả ngày, lưng eo và chân đau nhức nhưng lại không có lấy một lời quan tâm.
Đúng là không so sánh không đau thương.
Lạc Thanh Hàn muốn tìm cớ đuổi Cảnh phi đi, nhưng bị Tiêu Hề Hề ngăn cản.
Tiêu Hề Hề “Bệ hạ vừa về, chắc là cũng mệt rồi, ngài đi thay y phục trước đi, ở đây có thần thiếp là đủ rồi.”
Lạc Thanh Hàn chăm chăm nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề ngọt ngào cười với hắn “Đi đi mà.”
Lạc Thanh Hàn vẫn chiều theo ý nàng.
Sau khi hắn đi, Tiêu Hề Hề ngồi xuống ghế chính, mời Cảnh phi ngồi xuống nói chuyện.
Cảnh phi vén váy ngồi xuống mỉm cười.
“Hôm nay có phải Quý phi nương nương cùng bệ hạ ra ngoài chơi?”
Tiêu Hề Hề hỏi lại “Cảnh phi rất hứng thú với hành tung của bổn cung và bệ hạ nhỉ?”
Nụ cười của Cảnh phi hơi cứng lại.
Nghe ngóng hành tung của Hoàng đế không phải chuyện nhỏ.
Nàng hoảng sợ, vội nói “Thần thiếp không có ý nghe ngóng hành tung của bệ hạ.”
Tiêu Hề Hề xua tay “Không sao, cô đừng căng thẳng, bổn cung chỉ tùy tiện nói thôi.”
Bảo Cầm dâng trà nóng, chậm rãi nói “Quý phi nương nương, Cảnh phi nương nương đã đợi người hơn ba canh giờ, hẳn là Cảnh phi nương nương có chuyện quan trọng muốn tìm người.”
Tiêu Hề Hề “Ồ? Cảnh phi có chuyện gì thì cứ nói, dù cô nói rồi thì bổn cung cũng chưa chắc giúp cô.”
Cảnh phi “……”
Bảo Cầm suýt thì bật cười.
Nàng phải cố lắm mới có thể nhịn cười, im lặng bưng ấm trà lùi sang một bên.
Người trong cung nói chuyện luôn giữ thể diện cho nhau, Cảnh phi chưa từng thấy ai ăn nói không chừa mặt mũi gì như Quý phi.
Không đúng.
Có một người giống như Quý phi, luôn thích nói những lời làm người ta tức chết.
Người đó là Tiêu trắc phi.
Nghĩ đến Tiêu trắc phi, Cảnh phi không khỏi nhìn Quý phi lâu hơn, hai người không chỉ giống về ngoại hình, cả cách nói chuyện và cư xử cũng giống.
Cảnh phi còn chưa kịp đào sâu hơn đã nghe Quý phi hỏi.
“Sao Cảnh phi không nói gì?”
Cảnh phi hoàn hồn lại, đè nén suy nghĩ trong lòng, cười nói “Thần thiếp đến đây chủ yếu là để chúc Tết Quý phi, đây là lễ vật của thần thiếp chuẩn bị cho người, mong người đừng chê.”