Đánh xong hai mươi trượng, Lạc Diên Chi không còn phát ra tiếng nữa.
Y được người khiêng vào điện, thả nằm trên đất.
Dù Lạc Diên Chi mặc y phục mùa đông dày dặn, nhưng vết máu vẫn rỉ ra sau lưng, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Nhưng dù vậy, y vẫn phải nghiến răng bò dậy quỳ xuống tạ ơn Hoàng đế.
Tuy không cảm thấy mình có lỗi nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng hình phạt.
Chỉ vì đối phương là Hoàng đế, dù là thưởng hay phạt, y đều phải tạ ơn.
Cảnh này lọt vào mắt mọi người có mặt, ai nấy đều có phản ứng khác nhau.
Có người thông cảm, có người kính sợ, có người lại trầm ngâm.
Hạ Ngữ Nhiên vẫn quỳ, không dám nhìn Lạc Diên Chi bên cạnh.
Nàng là con gái của Trưởng công chúa Hoa An, là cháu gái ruột duy nhất của Thái hoàng thái hậu, từ nhỏ được người khác nâng niu trong tay, chưa từng chịu chút ấm ức nào, nàng kiêu ngạo với người khác quen rồi, chỉ muốn bản thân vui vẻ, mặc kệ người khác cảm thấy thế nào.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng cảm nhận được uy nghiêm của Hoàng đế.
Trước mặt Hoàng đế, dù nàng là ai, sống chết cũng chỉ phụ thuộc vào một ý nghĩ của hắn.
Khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Hoàng đế lạnh lùng nói.
“Nếu hai người đã lén lút qua lại với nhau, trẫm sẽ cho hai người toại nguyện, ban hôn cho hai người.”
Lạc Diên Chi ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ bừng đầy kinh hãi và tức giận.
Bảo y cưới một nữ nhân đầu óc có bệnh không biết lễ nghi còn mặt dày vô liêm sỉ, sau này y nhất định sẽ trở thành trò cười của cả Thịnh Kinh!
Y muốn từ chối, nhưng lời nói đến môi lại phải nuốt xuống.
Y đã bị giáng từ Thân vương xuống Huyện vương, nếu lúc này y công khai kháng chỉ, Hoàng đế có thể sẽ bắt lấy cơ hội này tiếp tục giáng chức y. Phải biết rằng vương tước thấp nhất trong vương triều Đại Thịnh này chính là Huyện vương, nếu bị giáng nữa thì chỉ có thể làm dân thường.
Dù vô cùng phẫn nộ và không cam lòng nhưng cuối cùng Lạc Diên Chi chỉ có thể cúi đầu.
“Thần đệ lĩnh chỉ tạ ân.”
Hạ Ngữ Nhiên dù ngốc đến đâu cũng biết nếu gả cho Lạc Diên Chi trong hoàn cảnh này, cuộc sống sau này của nàng nhất định sẽ rất khó khăn.
Nhưng nàng không dám từ chối, vì sợ mình cũng bị lôi ra đánh.
Nàng run rẩy cúi đầu tạ ân.
Gia yến mùng một đầu năm cứ thế kết thúc.
Hạ Ngữ Nhiên rời cung về nhà với phụ mẫu và đệ đệ.
Phò mã và con trai nhỏ cùng ngồi một chiếc xe ngựa, còn Hạ Ngữ Nhiên theo Trưởng công chúa Hoa An ngồi một chiếc xe ngựa khác.
Trong xe, Hạ Ngữ Nhiên nằm trong lòng mẫu thân không nhịn được khóc.
Trưởng công chúa Hoa An đau lòng không thôi, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Đừng khóc, chuyện đến nước này, chúng ta chỉ đành tìm cách đối mặt.”
Hạ Ngữ Nhiên khóc lóc nói “Còn có thể nghĩ cách gì? Hoàng thượng đã hạ lệnh ban hôn, con còn kháng chỉ được sao?”
Trưởng công chúa Hoa An an ủi “Không phải con vẫn luôn thích Tĩnh huyện vương sao? Bây giờ có thể gả cho y cũng xem như thực hiện được tâm nguyện của con, con nên nghĩ theo hướng tốt.”
Hạ Ngữ Nhiên “Phải, con thích huynh ấy, nhưng con không muốn gả cho huynh ấy theo cách này!”
Trưởng công chúa Hoa An cũng biết, cách gả này chẳng khác nào tát vào mặt Tĩnh huyện vương và Hạ Ngữ Nhiên, cả hai không còn mặt mũi gì.
Hai người từ nhỏ lớn lên với thân phận cao quý, đã quen với việc coi mình là trung tâm, giờ đây ép buộc hai người ở bên nhau trong tình cảnh xấu hổ như vậy sẽ chỉ khiến hai người oán hận nhau.
Như vậy hai người làm sao có thể an ổn qua ngày?
Không biết mối hôn sự này là kết thân hay kết thù nữa?
Mọi người đều tưởng chuyện đã kết thúc.
Nào ngờ ngày mồng ba Tết, Hoàng đế lại ban một thánh chỉ khác, khiển trách Hạ Ngữ Nhiên không đức không tài, không xứng làm Huyện chúa, nên giáng nàng từ Huyện chúa xuống Hương quân.
Hạ Ngữ Nhiên tiếp nhận thánh chỉ, rồi lại khóc một trận trong phòng.
Bây giờ cả Trưởng công chúa Hoa An cũng nhận thấy có gì đó không ổn.
Nếu chỉ là lén lút qua lại, giáng Hạ Ngữ Nhiên từ Quận chúa xuống Huyện chúa cũng xem như là phạt nặng rồi, sao lại từ Huyện chúa xuống cả Hương quân?
Phải chăng trong chuyện này còn có ẩn tình khác?
Trưởng công chúa Hoa An đến viện của con gái, an ủi nàng một phen.
Đợi tâm trạng Hạ Ngữ Nhiên dần bình tĩnh lại, Trưởng công chúa Hoa An mới hỏi chuyện.
“Con nói thật cho ta biết, đêm mùng một Tết ngoài chuyện con và Tĩnh huyện vương lén lút qua lại, có còn làm chuyện gì khác không?”
Đối mặt với mẫu thân, Hạ Ngữ Nhiên do dự một lát mới nói sự thật.
Trưởng công chúa Hoa An nghe xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Trưởng công chúa Hoa An giơ tay tát mạnh vào mặt con gái.
Bốp một tiếng vang vọng!
Hạ Ngữ Nhiên bị đánh đờ người.
Từ lúc nàng sinh ra tới bây giờ, đây là lần đầu tiên bị mẫu thân đánh.
Sau một hồi đờ người ngắn ngủi, nàng hoàn hồn, nước mắt lại trào ra.
Lúc này nàng còn khóc nhiều hơn trước.
Tuy nhiên, lần này Trưởng công chúa Hoa An không an ủi nàng, nhịn đau xót trong lòng, lạnh lùng trách mắng.
“Ta còn tưởng con chỉ tùy hứng một chút, với xuất thân của con có tùy hứng một chút cũng không sao. Nào ngờ con không chỉ tùy hứng mà còn ngu xuẩn bốc đồng, tự cho mình là đúng! Chỉ dựa vào chút ảo tưởng đó của con lại dám đoán mò Quý phi và Tĩnh huyện vương có tư tình, còn ảo tưởng lợi dụng chuyện này nắm thóp Tĩnh huyện vương. Sao hả? Con nghĩ ai cũng ngu ngốc, trên đời này chỉ có mình con thông minh thôi sao? Nếu con giỏi như vậy còn làm quận chúa gì nữa? Sao không tự đi mà xưng vương!”
Hạ Ngữ Nhiên bị mắng đỏ mặt không nói được lời nào, cuối cùng chỉ có thể nằm trên bàn khóc.
Trưởng công chúa Hoa An khó chịu khi thấy con gái mình như vậy.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không an ủi, ngược lại nhẫn tâm nói.
“Nếu Hoàng thượng đã ban hôn cho con, từ bây giờ con nên an phận ở nhà đợi gả đi. Trước khi thành thân, con không được bước ra khỏi cửa một bước, nếu con còn dám làm bậy, thì đừng trách ta không nhận đứa con gái như con!”
Nói xong nàng quay người bỏ đi.
Hạ Ngữ Nhiên bị bỏ lại một mình trong phòng khóc lóc không ngừng.
Trưởng công chúa Hoa An kể lại chuyện này với phò mã, phò mã tức thì sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh.
Phò mã tính tình hiền lành, thường chiều chuộng con cái, nào ngờ con gái lại dám làm ra chuyện nguy hiểm như vậy.
Không có bằng chứng xác thực đã dám đoán mò Quý phi dán díu với nam nhân khác.
Nếu làm lớn chuyện này chẳng khác nào cưỡng ép cắm sừng cho Hoàng đế!
Hoàng đế sao có thể chịu được?
Hoàng đế có thể tha mạng cho Hạ Ngữ Nhiên đã là khai ân rồi.
Trưởng công chúa Hoa An tức đến nhức đầu.
“Thiếp thật sự không ngờ Ngữ Nhiên lại hồ đồ đến mức này, cũng trách chúng ta bình thường quản không nghiêm. Thiếp định vào cung một chuyến, xin mẫu hậu ban cho hai ma ma nghiêm khắc một chút. Nhân lúc Ngữ Nhiên chưa xuất giá, để hai ma ma dạy dỗ con bé biết thế nào là trời cao đất dày.”
Phò mã ân cần hỏi “Cần ta vào cung với nàng không?”
Trưởng công chúa Hoa An lắc đầu “Không cần, gần đây có rất nhiều người đến chúc tết, trong nhà phải có người làm chủ, chàng phải ở lại, một mình thiếp vào cung là được rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT