Nghe nói Hoàng đế mắc bệnh sạch sẽ, rất chú trọng vệ sinh.

Nhưng vừa rồi bọn họ tận mắt thấy Quý phi dùng miệng cắn hạt dưa, hạt dưa có thể đã dính nước bọt của nàng, nhưng Hoàng đế không hề thay đổi sắc mặt ăn hạt dưa vào miệng, đây là mắc bệnh sạch sẽ đó sao?!

Bệnh sạch sẽ này không phải giả đó chứ!

Theo tiếng chuông vang lên, ngày cuối cùng của năm nay đã trôi qua.

Năm mới đến rồi!

Mọi người lần lượt đứng dậy chúc năm mới với Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn sai người phát quà mừng năm mới.

Hoàng đế và Quý phi cùng nhau về cung Vân Tụ trong tiếng chúc mừng của mọi người.

Theo quy tắc trong cung, Hoàng đế phải nghỉ ngơi ở điện Tiêu Phòng vào đêm giao thừa.

Chẳng qua bây giờ chưa có chủ nhân trung cung, điện Tiêu Phòng cũng trống trải, Hoàng đế đương nhiên cũng không cần làm theo quy tắc, hắn muốn ngủ chỗ nào cũng được.

Sáng mùng một Tết, Hoàng đế dẫn các phi tần, tông thân hoàng thất và văn võ bá quan đến Thái miếu cúng tổ tiên.

Cúng tổ tiên là một chuyện rất rắc rối.

Chỉ quỳ thôi cũng đã hơn một canh giờ.

Tiêu Hề Hề là Quý phi đứng đầu trong đội ngũ nữ quyến, vô số cặp mắt sau lưng đang nhìn chằm chằm nàng, muốn lười biếng cũng không được, chỉ đành  nghiêm túc quỳ.

May là Hoàng đế đã dặn dò trước, sai người chuẩn bị một bồ đoàn dày cho nàng, giúp nàng giảm đau đôi chút.

Quan viên Lễ bộ đứng trên bậc cao, đọc lớn văn tế.

Bài văn tế dài dòng dường như kéo dài vô tận, giống như bài hát ru mới hát được nửa chừng, Tiêu Hề Hề thấy đầu óc quay cuồng, muốn lăn ra đất ngủ ngay tại chỗ.

Khó lắm mới đợi được bài văn tế kết thúc, mọi người lần lượt đứng dậy.

Quỳ lâu làm người ta đứng lên rất dễ thấy chóng mặt, nếu ngày thường sức khỏe không tốt, thậm chí có thể ngất xỉu tại chỗ.

May là mọi người nghị lực kiên cường, dù có chóng mặt đến đâu vẫn nghiến răng đứng dậy, không gây ra hành động thất lễ gì.

Bước tiếp theo là dâng hương.

Thái hoàng thái hậu đã lớn tuổi, mấy năm nay cũng không tham gia cúng tổ tiên dịp đầu năm, ngày xưa Tần hoàng hậu thay mặt bà dâng hương, bây giờ không có Hoàng hậu, nhiệm vụ này đương nhiên rơi vào người Quý phi.

Hoàng đế dâng hương xong thì đến lượt Tiêu Hề Hề.

Nàng lễ phép cắm ba nén hương vào lư, quỳ xuống lạy ba lạy, được Bảo Cầm dìu đứng dậy lui về phía sau Hoàng đế.

Tiếp theo là công đoạn cầu phúc xin quẻ.

Cầu phúc là cầu mong mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Xin quẻ là thông qua bói quẻ hỏi ông trời vận nước của vương triều Đại Thịnh trong năm nay tốt hay xấu.

Những chuyện này đã được Lễ bộ và Khâm Thiên Giám sắp xếp từ trước, dù tính toán thế nào thì kết quả cuối cùng nhất định sẽ tốt.

Nói trắng ra, đây chỉ là hình thức ổn định lòng dân.

Lúc toàn bộ nghi thức cúng tổ tiên hoàn thành thì trời cũng đã xế chiều.

Mọi người ngồi xe ngựa về cung.

Tiêu Hề Hề vẫn ngồi cùng xe ngựa với Hoàng đế như thường lệ.

Trong xe chỉ có hai người, Tiêu Hề Hề không cần lo ngại, trực tiếp vén váy và ống quần lên, để lộ đầu gối và bắp chân đỏ bừng.

Nàng bĩu môi lẩm bẩm “Đau quá.”

Lạc Thanh Hàn nắm bắp chân trắng nõn của nàng, cúi đầu thổi vào đầu gối nàng hai lần.

“Thổi thì không đau nữa.”

Tiêu Hề Hề lập tức vén ống quần còn lại lên “Bên này nữa.”

Lần này Lạc Thanh Hàn không thổi mà trực tiếp hôn lên đầu gối nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Hề Hề đỏ lên, khịt mũi nói “Chỉ bảo chàng thổi thôi, sao chàng lại hôn chứ?”

Lạc Thanh Hàn “Muốn thì hôn, không cần lý do.”

Rất đường hoàng.

Tiêu Hề Hề sờ chân hắn “Chàng cũng quỳ rất lâu, chắc chân cũng đau phải không? Ta thổi cho chàng.”

Lạc Thanh Hàn “Không sao, ta quen rồi.”

Cúng tổ tiên là chuyện quan trọng hàng năm, từ nhỏ đến lớn, hắn mỗi năm đều phải trải qua một lần, sớm đã quen rồi.

Hắn mở ngăn ngầm trong xe, lấy một chai dầu thuốc.

Hắn đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay, thoa đều cho ấm rồi bôi lên bắp chân của Tiêu Hề Hề, sau đó chậm rãi xoa bóp.

Tiêu Hề Hề hít một hơi “Đau quá!”

Lạc Thanh Hàn “Nhịn một chút, lát nữa sẽ hết.”

Hắn không nói dối, một lúc sau cơn đau biến mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh.

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên hỏi “Đây là dầu thuốc gì? Có tác dụng nhanh vậy.”

Lạc Thanh Hàn “Ta bảo Phương Vô Tửu điều chế riêng cho nàng.”

Xoa xong chân này lại xoa chân kia.

Sau khi xoa xong hai chân, Lạc Thanh Hàn lau tay, cất dầu thuốc đi, ngẩng đầu thấy Tiêu Hề Hề đã dựa vào thành xe ngủ say từ lúc nào.

Hôm nay nàng thức dậy sớm thay quần áo, bận rộn chuyện cúng tổ tiên hết nửa ngày, sớm đã mệt lả người, chưa kịp về cung đã ngủ quên.

Lạc Thanh Hàn cẩn thận kéo người sang, để nàng tựa đầu vào vai hắn.

Sau khi về cung, Tiêu Hề Hề được Hoàng đế bế lên giường.

Nàng quay người ngủ tiếp.

Đáng tiếc, nàng ngủ không bao lâu đã bị đánh thức.

Đến lúc chuẩn bị cho tiệc tối.

Tiêu Hề Hề nằm trên giường, ôm chăn không chịu dậy.

Bảo Cầm và Tế Vũ cùng nhau giật chăn bông.

Dù bị mất chăn bông yêu thích nhưng Tiêu Hề Hề vẫn không chịu dậy, thái độ kiên quyết của nàng như đinh đóng vào giường.

Bảo Cầm và Tế Vũ hết cách, đành phải tiếp tục nỗ lực, phải tốn rất nhiều công sức mới nhổ được đinh ra khỏi giường.

Tiêu Hề Hề gần như được khiêng đến bàn trang điểm.

Các cung nữ vây quanh nàng, tắm rửa chải đầu, giúp nàng thay y phục mang giày.

Nàng thậm chí còn không biết mình rời cung Vân Tụ bằng cách nào, càng không biết bản thân làm sao đến được Bích Quế Các.

Dù sao lúc nàng thức dậy thì yến tiệc cũng đã bắt đầu, phía dưới có rất nhiều tông thân hoàng thất đang ngồi, Hoàng đế ngồi cạnh nàng, bên kia Hoàng đế là Thái hoàng thái hậu.

Các tông thân lần lượt đứng lên nâng cốc kính rượu Hoàng đế, chúc Hoàng đế năm mới mọi chuyện tốt lành, bình an khỏe mạnh.

Hoàng đế nâng ly đáp lại.

Tiêu Hề Hề cũng uống một ly.

Loại rượu này không mạnh lắm, giống như rượu trái cây, không cay mà có hơi ngọt.

Nàng vừa đặt ly rượu xuống, thì nghe thấy Hoàng đế bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

“Dậy rồi?”

Tiêu Hề Hề nhìn Lạc Thanh Hàn, hơi ngượng cười.

“Ừm.”

Lạc Thanh Hàn siết nhẹ tay nàng, nhỏ giọng nói “Nàng vất vả rồi.”

Vốn Tiêu Hề Hề còn hơi buồn bực khi bị gọi dậy, nhưng bây giờ nàng không còn buồn bực gì nữa.

Dù nàng có vất vả đến đâu cũng không vất vả bằng Hoàng đế.

Tiêu Hề Hề múc một bát canh cho Hoàng đế, sau đó múc cho mình một bát.

Ăn canh xong, Tiêu Hề Hề đang định gắp thức ăn, lại nhạy cảm nhận ra có một ánh mắt không thiện cảm đang nhìn mình.

Vị trí của nàng cao hơn tất cả khách khứa có mặt ở đây, nàng có thể dễ dàng thấy hết mặt của mọi người.

Lúc này, nàng nhìn sang, nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của ánh mắt không thiện cảm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play