Tiêu Hề Hề nói nhỏ với Hoàng đế bên cạnh, sau đó đứng dậy rời khỏi đại sảnh với Bảo Cầm đi tới nhà xí.

Sau khi giải quyết nhu cầu si.nh lý, Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm trở về.

Tuyết lúc này đã ngừng rơi nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, gió lạnh thổi qua làm Tiêu Hề Hề co rúm người.

Bảo Cầm dìu tay nàng, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đường trơn lắm, nương nương đi chậm thôi.”

Lúc hai người đi qua hành lang nhìn thấy ai đó đang đứng phía trước.

Nhìn kỹ hơn đó là Lệ Khinh Ngôn.

Y mặc một bộ quan phục cổ tròn màu đỏ, thắt lưng bằng da, dáng người cao ráo nổi bật trong đêm tối.

Vốn dĩ y đang dựa vào cây cột, dáng vẻ có chút buông thả tùy tiện.

Nghe thấy tiếng bước chân, y lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía tiếng bước chân, chạm phải ánh mắt của Tiêu Hề Hề

Hai bên đều giật mình.

Lệ Khinh Ngôn nhanh chóng tỉnh táo lại, bước tới hành lễ.

“Vi thần bái kiến Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên “Sao khanh lại một mình ở đây?”

Lệ Khinh Ngôn “Nếu nửa mình ở đây sẽ dọa người khác sợ.”

Tiêu Hề Hề “……”

Người này cũng nghịch phết.

Vừa nãy Lệ Khinh Ngôn thật sự uống rất nhiều, dù ra ngoài hóng gió lạnh một lúc nhưng đầu óc vẫn còn hơi choáng.

Y chợt nhận ra lời mình vừa nói không hợp lễ nghi.

Đối phương là Quý phi, sao y có thể đùa giỡn như vậy?

Y vội chắp tay nói “Xin lỗi, vừa rồi vi thần uống quá nhiều, nói không suy nghĩ, mong Quý phi nương nương thứ tội.”

Dù đứng xa một đoạn, Tiêu Hề Hề cũng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Lệ Khinh Ngôn.

Tiêu Hề Hề đã thấy cảnh Lệ Khinh Ngôn bị mọi người chuốc rượu trong yến tiệc, nhìn y một mình đứng đây hóng gió lạnh, có thể đoán được tâm trạng lúc này của y không tốt.

“Không cần xin lỗi, bổn cung không để trong lòng.”

Lệ Khinh Ngôn yên tâm “Nương nương khoan hồng độ lượng, vi thần vô cùng cảm kích.”

Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm đi về phía trước.

Lệ Khinh Ngôn cung kính bước sang một bên, cụp mắt cúi đầu, trong tầm mắt là gấu váy thêu hoa thược dược đỏ đang kéo lê trên mặt đất.

Y thật sự đã uống quá nhiều, một câu thơ đột nhiên hiện lên trong đầu y —

Nay thược dược đỏ bên thềm, đôi chớm nở chen đôi úa tàn.

“Lệ thị lang.”

Lệ Khinh Ngôn ngẩng đầu theo bản năng nhìn Quý phi đứng cách đó không xa quay đầu nhìn y.

Nếu là bình thường, Lệ Khinh Ngôn nhất định sẽ nhanh chóng dời tầm mắt sang nơi khác, không dám nhìn lâu hơn.

Nhưng lúc này dưới ảnh hưởng của rượu, phản ứng của y chậm hơn bình thường khá nhiều.

Y ngơ ngác nhìn Quý phi, không hiểu tại sao lại đột nhiên gọi mình.

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói “Anh hùng không hỏi xuất thân.”

Lệ Khinh Ngôn lại sửng sốt.

Lúc y hoàn hồn, bóng dáng của Quý phi đã biến mất ở góc hành lang.

Y một mình đứng trong đêm lạnh giá, hồi lâu không động đậy.

Y xuất thân hàn môn, bị đồng liêu xuất thân thế gia coi thường, thường xuyên bài xích y, cộng thêm chuyện y được thăng chức quá nhanh khiến nhiều người sinh lòng ghen ghét.

Trong yến tiệc vừa rồi, những người đó như bôi mật lên miệng khen ngợi y, thật ra là cố tình tâng bốc y, muốn kéo giá trị thù hận cho y.

Y biết loại chuyện này không thể tránh khỏi, thậm chí còn tự an ủi mình rằng nếu không khiến người khác ghen ghét là người tầm thường.

Nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.

Sở dĩ y lẻn ra ngoài một mình đứng đây hóng gió lạnh, một mặt là làm đầu óc tỉnh táo, mặt khác là muốn tránh xa những ánh mắt không thiện cảm đó.

Y không ngờ lại gặp được Quý phi ở đây, cũng không ngờ Quý phi sẽ an ủi y.

Lệ Khinh Ngôn ngẫm nghĩ câu nói của Quý phi như một món quà dành cho mình.

Anh hùng không hỏi xuất thân.

Nếu đã là anh hùng thì tại sao phải quan tâm đến xuất thân? So đo những điều nhỏ nhặt này thật chẳng có ý nghĩa gì.

Lệ Khinh Ngôn ngẫm nghĩ, u ám trong lòng dần tiêu tan, tâm trạng cũng tươi sáng hơn.

Y chỉnh lại quan phục của mình, rồi quay về đại sảnh.

Y ngồi về chỗ, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế và Quý phi ngồi phía trên.

Quý phi đang ăn tôm.

Nàng cho từng con tôm đã bóc vỏ vào miệng, ăn đến mức hai má phồng lên, vì được ăn ngon mà hai mắt cười cong cong.

Hình như Hoàng đế hỏi nàng gì đó?

Nàng gật đầu, sau đó gắp một con tôm tới miệng Hoàng đế.

Hoàng đế há miệng cắn con tôm rồi chậm rãi nhai, ánh mắt luôn nhìn Quý phi.

Cảnh này lọt vào tầm mắt mọi người, bọn họ cảm thấy Hoàng đế thật sự rất sủng ái Quý phi.

Lệ Khinh Ngôn thầm tiếc nuối, Quý phi là người tốt, đáng tiếc Hoàng đế chỉ coi nàng là thế thân, Hoàng đế có sủng ái nàng đến đâu cũng chỉ vì nàng giống Tiêu trắc phi mà thôi.

Thật ra, dù là Tiêu trắc phi hay Quý phi, ai cũng là người rất tốt.

Nhưng tạo hóa trêu ngươi, một người chết sớm, người còn lại chỉ có thể trở thành thế thân.

Sau yến tiệc, khách khứa trở về nhà của mình.

Hoàng đế và Quý phi cùng ngồi long liễn về cung Vân Tụ.

Hai người vừa vào cửa, Tiêu Hề Hề nhanh chóng cởi áo choàng dày, xắn tay áo lên nói với Hoàng đế.

“Chàng đợi một chút, ta đi nấu mì trường thọ cho chàng.”

Lạc Thanh Hàn nói được.

Tiêu Hề Hề từ chối người khác giúp đỡ, nhất quyết muốn tự mình nấu mì.

Nàng rất khỏe, bột nàng nhào cũng vô cùng chắc.

Mì trường thọ đương nhiên đòi hỏi sợi mì phải dài, càng dài càng tốt.

Tiêu Hề Hề phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo được một sợi mì cực dài.

Nấu nước sôi luộc mì, đun nóng dầu chiên trứng.

Đầu tiên nàng đập một quả trứng vào dầu đã nóng, sau đó đập quả trứng còn lại.

Giữa hai lòng đỏ trứng có một khoảng cách, để chúng không dính vào nhau.

Sau khi trứng chín, nàng cho ốp la hai lòng đỏ dưới đáy bát, sau đó phủ mì và nước lên, chần rau xanh, thêm vài giọt dầu mè và một nắm hành lá, xong rồi!

Tiêu Hề Hề đặt bát mì trường thọ lên khay, chuẩn bị thêm hai dĩa đồ ăn kèm, bưng tới cho Lạc Thanh Hàn nếm thử.

Lạc Thanh Hàn biết buổi tối nàng sẽ nấu mì cho hắn, nên trong yến tiệc hắn không ăn nhiều, cố ý chừa bụng để ăn mì.

Hắn dùng đũa gắp một sợi mì lên thì thấy sợi mì rất dài.

Hắn ngước mắt thấy Hề Hề đang nhìn mình đầy mong đợi, hắn hiểu ra nàng cố ý kéo sợi mì dài như vậy để tượng trưng cho sự trường thọ.

Hắn cúi đầu ăn một miếng.

Tiêu Hề Hề mong chờ hỏi “Ngon không?”

Lạc Thanh Hàn chậm rãi nhai, sau khi nuốt mì mới nghiêm túc nhận xét.

“Sợi mì dai, nêm nếm vừa phải, mùi vị thơm ngon, ngon lắm.”

Tiêu Hề Hề mắt cười cong cong, nhắc nhở “Bên dưới có trứng, đừng quên ăn đó.”

Lạc Thanh Hàn từ dưới lớp mì lấy ra miếng trứng chiên.

Tiêu Hề Hề khoa trương cảm khái “Vừa nãy ta đập quả trứng ra mới phát hiện là quả trứng có hai lòng đỏ, chàng xem chàng đi, một khi đã ăn là ăn trúng quả trứng hai lòng đỏ, may mắn biết bao nhiêu!”

Lạc Thanh Hàn cười như có như không nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề bị hắn nhìn đến nỗi thấy chột dạ.

“Chàng … chàng nhìn ta làm gì? Chàng ăn mì của chàng đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play