Tĩnh vương gần đây là một nhân vật nổi tiếng ở Thịnh Kinh.

Quận chúa Kiêu Dương mấy lần tụ tập với các tỷ muội, nghe thấy bọn họ nhắc tới Tĩnh vương, chuyện này làm quận chúa Kiêu Dương vừa tự hào vừa hơi bất an.

Một người ưu tú như Tĩnh vương đương nhiên sẽ thu hút chú ý của mọi người.

Lỡ như y bị quý nữ danh môn khác cướp đi thì nàng phải làm sao?

Hôm nay quận chúa Kiêu Dương đi dạo với các tỷ muội xong thì ngồi xe ngựa về phủ công chúa, khi đi ngang qua gần phủ Tĩnh vương, nàng nhịn không được bèn bảo xa phu dừng xe.

Nàng muốn gặp Tĩnh vương.

Sau khi người gác cửa biết được thân phận của nàng, không dám lơ là, nhanh chóng thông báo cho quản gia.

Quản gia bất đắc dĩ nói “Quận chúa đến không đúng lúc rồi, vương gia vừa mới vào cung, tạm thời không ở trong phủ.”

Quận chúa Kiêu Dương không còn cách nào khác, đành thất vọng trở về.

Tĩnh vương Lạc Diên Chi lúc này đang ở trong cung Trường Lạc bị Thái hoàng thái hậu trách mắng.

Thái hoàng thái hậu “Những lời đồn bên ngoài có phải ngươi cho người lan truyền không?”

Ánh mắt Lạc Diên Chi lóe lên “Con không hiểu ý của người, lời đồn gì chứ?”

Thái hoàng thái hậu cười lạnh “Ở đây không có người ngoài, ngươi không cần giả ngu, lời đồn ngai vàng của đương kim thánh thượng không danh chính ngôn thuận có phải là thủ đoạn của ngươi?”

Lạc Diên Chi nhanh chóng phủ nhận “Không phải, con có thể thề với trời, những lời đồn đó không liên quan gì đến con!”

Thái hoàng thái hậu “Ngươi đừng tưởng ai gia không nhìn ra chút tâm tư đó của ngươi. Khối hổ phách được người khác xem như điềm lành kia dâng lên cho Hoàng đế là do ngươi sắp đặt phải không? Còn có sự bất mãn của các triều thần với Hoàng đế, cũng là do ngươi sai người xúi giục phải không? Bây giờ Hoàng đế tránh mặt, ngươi nhân cơ hội kết giao với triều thần, lôi kéo thế tộc, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra ngươi muốn làm gì!”

Lạc Diên Chi thấy chột dạ khi bị nói trúng tim đen, nhưng trên mặt vẫn vờ như bị oan, nghiến răng không chịu thừa nhận.

Thái hoàng thái hậu “Ai gia có thể xem như không biết những chuyện ngươi làm trước đó, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên kéo phụ hoàng ngươi vào chuyện này!”

Lạc Diên Chi muốn giải thích nhưng bị Thái hoàng thái hậu cưỡng ép cắt ngang.

“Ai gia biết ngươi tung tin đồn đó để người trong thiên hạ biết Hoàng đế không thuộc dòng dõi chính thống. Tạm thời không nói đến ý nghĩ đó của ngươi ấu trĩ đến cỡ nào. Ví như có người tin lời ngươi nói thật, thế thì đã sao? Ngươi không phải đích tử cũng không phải trưởng tử. Dù đương kim thánh thượng không đủ tư cách kế vị thì vẫn còn trưởng tử Anh vương. Nào đến lượt người xếp thứ năm như ngươi?!”

Lạc Diên Chi siết chặt nắm đấm, trong lòng không phục, Anh vương là trưởng tử thì đã sao, cũng chỉ là tên ngu xuẩn, không xứng đáng kế thừa ngai vàng!

Thái hoàng thái hậu nghiêm khắc cảnh cáo.

“Trong lòng ngươi nghĩ gì, ai gia quản không được. Ai gia chỉ có một yêu cầu, sau này không được phép nhắc tới chuyện của phụ hoàng ngươi! Phụ hoàng ngươi đã chết, người chết cần được tôn trọng. Chỉ cần ngươi còn một chút hiếu thảo thì nên để phụ hoàng ngươi an nghỉ.”

Lúc Lạc Diên Chi rời cung Trường Lạc, bên ngoài tuyết vẫn dày đặc, những bông tuyết liên tiếp rơi xuống đầu và vai y.

Tiểu thái giám vội mở ô ra che những bông tuyết khỏi người y.

“Mặt đất trơn trượt, vương gia cẩn thận.”

Lạc Diên Chi lên xe ngựa, xe ngựa đi về phía cổng cung.

Mở cửa sổ xe nhìn những tòa cung điện cao lớn nguy nga bên ngoài dần xa bản thân.

Lạc Diên Chi hai tay siết thành nắm đấm, không cam lòng và oán hận đan xen trong lòng.

Khối hổ phách được xem là điềm lành dâng lên Hoàng đế quả thật là do y làm, y quả thật cũng muốn nhân cơ hội này bôi nhọ Hoàng đế, khiến Hoàng đế mất đi danh tiếng trong triều và dân gian.

Nhưng tin đồn về chuyện Hoàng đế không phải dòng dõi chính thống thì không liên quan gì đến y.

Dù y có ngốc đến đâu cũng biết, chỉ dựa vào mấy lời đồn nhảm thì tuyệt đối không thể kéo Lạc Thanh Hàn xuống khỏi ngai vàng, ngược lại làm đục nước khiến chuyện không thể kết thúc.

Y sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy.

Nhưng Thái hoàng thái hậu không tin y, kiên quyết cho rằng y là người đã lan truyền những lời đồn đó, từ đó sinh lòng bất mãn.

Hiện giờ Lạc Diên Chi dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

Y âm thầm nghiến răng, trong mắt hoa đào đầy tức giận.

“Đừng để ta bắt được kẻ giở trò sau lưng, nếu không ta sẽ lột da hắn!”

….…..

Lạc Thanh Hàn vẫn luôn chờ tin từ quận Phượng Dương.

Mãi đến ngày hai mươi ba tháng chạp, cuối cùng đã có dịch sứ phi ngựa xông vào cổng thành.

Khi đó gió tuyết vẫn đang kéo dài, đường Chu Tước không một bóng người.

Vó ngựa phi nước đại trên tuyết để lại một hàng dấu chân dài.

Dịch sứ dừng lại trước cổng cung, thân thể đông cứng rơi xuống ngựa, đập mạnh vào tuyết.

Cấm vệ gác cổng lập tức bước tới đỡ dịch sứ dậy.

Dịch sứ khó khăn lấy một mật hàm từ trong ngực, run rẩy nói.

“Quận Phượng Dương, cấp báo!”

Hiện giờ Hoàng đế không ở trong cung, mật hàm được đưa thẳng vào Nội các.

Sáu đại thần Nội các mở mật hàm, đọc xong nội dung thì thay đổi sắc mặt.

Mật hàm này là do đích thân Quận thú quận Phượng Dương viết, quận Phượng Dương tuyết rơi dày đặc, gió tuyết kéo dài suốt một tháng, nhiều ngôi nhà bị băng tuyết đè nát, rất nhiều người bị thương.

May là Hoàng đế đã liệu việc trước, sai người chuẩn bị trước vật tư mùa đông gửi đến quận Phượng Dương.

Có vật tư đầy đủ, Quận thú quận Phượng Dương bớt được lo lắng phần nào, ngay sau đó ban hành chỉ thị cứu trợ thiên tai, vật tư được phân phối đến các huyện khác, sau đó Huyện lệnh địa phương phân chia nhân lực tập hợp nạn dân, cần trị thương thì trị thương, cần an ủi thì an ủi.

Hiện giờ thiên tai ở quận Phượng Dương đã được kiểm soát, thiệt hại cũng giảm xuống thấp nhất.

Dân chúng quận Phượng Dương đội ơn trời, cảm kích không thôi, bọn họ muốn viết thành một bài văn khắc lên bia đá truyền lại cho con cháu đời sau.

Sáu đại thần Nội các nhìn nhau.

Ai nấy đều sững sờ.

Có người lẩm bẩm “Quận Phượng Dương gặp thiên tai thật rồi.”

Lúc Hoàng đế đề cập đến chuyện quận Phượng Dương có thể gặp thiên tai, tất cả đại thần trong triều tỏ ra không tin, thậm chí còn tìm mọi cách cản trở khi Hoàng đế muốn mở ngân khố lấy tiền mua vật tư mùa đông cho quận Phượng Dương.

Nhưng bây giờ, quận Phượng Dương gặp thiên tai thật rồi.

Lời Hoàng đế nói thành thật rồi!

Mật hàm từ quận Phượng Dương trong tay bọn họ giống như cái tát vào mặt, khiến bọn họ đỏ mặt xấu hổ.

Có người phản ứng.

“Số vật tư tiếp tế đến quận Phượng Dương không phải bị cướp rồi sao? Cả binh sĩ hộ tống vật tư cũng bị diệt, nhưng thư này nói quận Phượng Dương đã nhận được vật tư, rốt cuộc là chuyện gì?”

Sáu người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, trong lòng mơ hồ suy đoán.

Lẽ nào số vật tư đó không hề bị cướp?

Cùng lúc đó, trong Ẩn Nguyệt sơn trang.

Lạc Thanh Hàn cũng nhận được một mật hàm được gửi từ quận Phượng Dương.

Mật hàm trong tay hắn còn chi tiết hơn mật hàm được gửi đến Nội các, bên trong viết nhiều lời khen hoa mỹ, đồng thời ghi chép tỉ mỉ chi tiết về thiên tai.

Hắn đọc từng chữ trong mật hàm, trên mặt vẫn không thấy cảm xúc, điềm tĩnh nói.

“Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hồi cung.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play