Lạc Dạ Thần trợn mắt, cười nhạo nói.

“Chỉ có hai trăm vạn lượng, đáng để các ngươi quan tâm không?”

Ai nấy sững sờ.

Bọn họ không nghe lầm đó chứ?

Chỉ có …… hai trăm vạn lượng?

Dù bọn họ đều là công tử giàu có trong kinh, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, cũng không ai dám lớn tiếng như vậy!

Bọn họ nghĩ Anh vương nói vậy là vì muốn giữ thể diện, đang định khuyên tiếp thì thấy Anh vương thản nhiên tháo ngọc bội bên hông đặt lên bàn rồi hỏi.

“Các ngươi có biết bổn vương bỏ ra bao nhiêu tiền để mua ngọc bội này không?”

Mọi người nhìn nhau, tự hỏi sao chủ đề lại thay đổi nhanh vậy.

Có người đoán hai trăm lượng, có người đoán ba trăm lượng, có người mạnh dạn trực tiếp đoán một ngàn lượng.

Lạc Dạ Thần cười đắc ý.

“Sai hết rồi, ngọc bội này giá mười vạn lượng.”

Ai nấy đều bị sốc trước con số này.

Mười vạn lượng mua một khối ngọc bội, cho dù ngọc bội này có chất lượng và thủ công chạm khắc rất tốt, nhưng cũng không đáng giá đến vậy!

Lạc Dạ Thần cầm ngọc bội lên “Có thể các ngươi nghĩ nó không đáng giá đến vậy, nhưng nếu bổn vương thích nó thì nó sẽ đáng giá. Hai trăm vạn lượng với ta mà nói, cũng chỉ như hai mươi khối ngọc bội, các ngươi cần gì ngạc nhiên như thế? Tưởng đâu chuyện gì lớn lắm ấy.”

Nói xong, ánh mắt y lướt qua từng người có mặt, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.

Hừ, một đám đỗ nghèo khỉ ngu dốt!

Mọi người khó chịu trước mấy lời ra vẻ của y.

Nhưng bọn họ khó chịu đến đâu cũng không tỏ thái độ, ngoài mặt vẫn ngưỡng mộ và khen ngợi Anh vương đúng là hào phóng, là tấm gương phải noi theo!

Lạc Dạ Thần được tâng bốc, cảm thấy mình như đang bay cao.

Y thích ăn uống với đám nịnh hót ngu dốt này, mỗi lần được bọn họ tâng bốc đều cảm thấy thoải mái trong lòng.

Ăn uống xong, đám công tử ăn chơi này lại đòi đến Tập Hương Quán.

Lần này dù bọn họ nịnh bợ thế nào đi nữa thì Lạc Dạ Thần cũng từ chối đến thanh lâu làm bậy.

Y không muốn quỳ bàn giặt nữa, cũng không muốn bị đuổi ra ngoài, ngủ trong thư phòng.

Mọi người cười nhạo y sợ vợ.

Cảnh Phong hôm nay uống hơi nhiều, bây giờ đã say nên giọng hơi lớn.

“Vương gia đúng là cưới một con cọp cái về nhà, cả thanh lâu cũng không dám đi, vương gia thật đáng thương, bị ép cưới một cô vợ hung dữ như vậy, ngày tháng sau này không biết sẽ khó sống thế nào nữa!”

Lạc Dạ Thần cũng cảm thấy Bộ Sanh Yên là cọp cái, còn là kiểu rất rất hung dữ, nhưng lúc nghe người khác nói nàng như vậy, y lại thấy không vui.

Vương phi nhà y có hung dữ đến đâu thì vẫn là vương phi của y, người khác dựa vào đâu nói xấu nàng?!

Lạc Dạ Thần đá gã một cái “Ai cho ngươi lá gan nói vương phi của bổn vương như vậy?!”

Trước đây bọn họ cũng từng lấy vợ của nhau ra làm trò đùa, cũng không ai xem trọng chuyện đó, chỉ cười cười rồi cho qua, không ngờ Anh vương lại đột nhiên nổi giận.

Cảnh Phong bị đá thẳng xuống đất.

Khung cảnh vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Không ai dám giúp Cảnh Phong, gã chỉ có thể tự mình bò dậy.

Dù sao gã vẫn còn trẻ tuổi, ngày thường quen thói kiêu căng, bị đối xử như vậy thì không thèm để ý mặt mũi gì nữa, lời nói ra khó tránh khỏi giận dữ.

“Lẽ nào ta nói sai sao? Anh vương phi hung dữ, ai ở Thịnh Kinh mà không biết? Vương gia không thích nghe nói thật thế à?!”

Lạc Dạ Thần thấy gã còn dám nói, lập tức nổi giận xắn tay áo lao tới.

“Hôm nay bổn vương sẽ cho ngươi một bài học!”

Y giơ nắm đấm lên, đấm vào mặt Cảnh Phong.

Cảnh Phong không muốn ngồi im cho y đánh nên lập tức đánh trả.

Ngươi một quyền, ta một cước, hai bên vật lộn với nhau.

Những người khác sợ xảy ra chuyện nên vội tiến tới ngăn cản, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo hai người ra xa.

Trong phủ Anh vương.

Bộ Sanh Yên đang kiểm tra sổ sách.

Anh vương có rất nhiều tài sản đứng tên, còn có một số cửa tiệm và ruộng đất trong của hồi môn nàng mang theo, số tài sản này thường do người chuyên môn quản lý, đến cuối năm tất cả sổ sách được đưa đến vương phủ để vương gia đích thân kiểm tra.

Bản thân Anh vương cũng không thích làm chuyện này, trước đây khi Huệ phi còn sống, Huệ phi sẽ giúp y giải quyết, hiện giờ Huệ phi không còn nữa, nên mọi chuyện đều đến tay Anh vương phi.

Nàng vừa xem xong một quyển thì nghe người khác báo Anh vương về rồi.

Bộ Sanh Yên đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lạc Dạ Thần đi vào tiểu viện.

Quần áo trên người bị rách, khóe miệng có vết bầm, trên tóc và vai dính nhiều bông tuyết, bước đi khập khiễng, trông rất thảm hại.

Tiểu tư muốn dìu y nhưng bị y đẩy ra.

“Bổn vương tự đi được, không cần dìu!”

Bộ Sanh Yên vội chạy tới, đưa tay dìu y.

Lạc Dạ Thần muốn đẩy ra, nhưng Anh vương phi quá mạnh, y không đẩy được, đành phải chịu đựng.

Bộ Sanh Yên nói với tiểu tư theo sau vương gia.

“Đi gọi đại phu tới đây.”

Tiểu tư vội chạy đi.

Bộ Sanh Yên dìu Lạc Dạ Thần vào phòng ngồi xuống ghế sập, sau đó sai người mang quần áo sạch đến, cẩn thận mặc cho y.

Trong lúc thay quần áo, Bộ Sanh Yên nhìn thấy mấy vết bầm trên người y, không khỏi cau mày.

“Vương gia bị gì vậy? Lại đánh nhau với ai nữa thế?”

Lạc Dạ Thần dang hai tay để nàng mặc từng lớp áo cho mình, hậm hực khinh thường.

“Còn không phải cái tên Cảnh Phong đó sao, ngày thường luôn đối đầu với ta, hôm nay mượn rượu cười nhạo ta, ta đường đường là Anh vương, sao có thể để gã cười nhạo ta? Đương nhiên phải dạy cho gã một bài học!”

Bộ Sanh Yên cẩn thận suy nghĩ “Cảnh Phong mà chàng nói chính là con trai út của Cảnh thái phó?”

Lạc Dạ Thần “Đúng vậy, chính là tên khốn đó!”

Bộ Sanh Yên không quen biết Cảnh Phong, nàng chỉ biết phụ thân của Cảnh Phong trước đây là Thái phó, gã có một tỷ tỷ làm phi tần trong cung, chính là Cảnh phi.

Thịnh Vĩnh Đế ban đầu từng nghĩ đến việc để Cảnh Thi Lan làm chính phi của Thái tử, sau đó vì một vài lý do mà Cảnh Thi Lan không thể trở thành Thái tử phi, chỉ có thể làm trắc phi.

Bây giờ Cảnh Thi Lan đã trở thành Cảnh phi, nghe nói nàng cũng không được sủng ái.

Trên thực tế, sau khi Cảnh thái phó về hưu, Cảnh gia không mấy tốt đẹp, Cảnh thái phó tốn không ít công sức mới đưa được trưởng tử của mình vào Quốc Tử Giám nhậm chức, nhưng đến giờ vẫn chỉ là một Thất phẩm nhàn rỗi, chưa từng được đề bạt.

Chuyện này cũng chứng tỏ một điều —

Cảnh gia không được Hoàng đế trọng dụng.

Chốc sau đại phu đã tới.

Ông kiểm tra vết thương cho Anh vương, nói “Chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, mỗi ngày bôi thuốc đúng giờ, chú ý ăn uống, nghỉ ngơi nhiều là ổn rồi.”

Ông để lại lọ dầu thuốc rồi ra ngoài.

Bộ Sanh Yên không nhờ ai, tự mình bôi thuốc cho Lạc Dạ Thần.

Sức tay nàng khá mạnh, Lạc Dạ Thần đau đớn hét lên.

“A a a, nàng nhẹ tay thôi! Đây là thịt! Là thịt sống đó, biết đau đấy!”

Bộ Sanh Yên không giảm sức, bình tĩnh nói “Đại phu nói phải xoa tan máu bầm mới nhanh lành, chàng thân là nam nhân, chút đau này cũng không chịu nổi sao?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play