Lạc Thanh Hàn hiểu ý của y, trầm giọng nói “Ta sẽ mau chóng sai người tra rõ chuyện này, còn về phía quan văn, dù bọn họ nói gì cũng không cản trở ta và Hề Hề.”
Phương Vô Tửu lúc này mới cười nói “Như vậy thì ta yên tâm rồi.”
Y đứng dậy muốn rời đi.
Tiêu Hề Hề “Huynh ăn tối rồi hẵng đi.”
Phương Vô Tửu “Không cần, ta không quen đồ ăn trong cung, cáo từ.”
Phương Vô Tửu đoán không sai, hôm sau có quan văn dâng tấu luận tội Quý phi hung tàn ngang ngược, giữa ban ngày lại dám dung túng Ngọc Lân vệ tàn sát thích khách, một nữ nhân độc ác như vậy sao xứng làm Quý phi?!
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc ném hết tấu chương vào lò đốt cháy.
Hắn giao nhiệm vụ mua vật tư mùa đông cho Lệ Khinh Ngôn.
Vì Hoàng đế không sử dụng quốc khố nên xem như là hành vi riêng tư, dù triều thần biết chuyện cũng không ngăn được, đành phải giả vờ khâm phục, khen ngợi Hoàng đế nhân từ hào phóng, vì nước vì dân, xứng đáng là minh quân.
Lệ Khinh Ngôn nhanh chóng mua đầy đủ vật tư.
Lạc Thanh Hàn lệnh cho Tiêu Lăng Phong dẫn ba ngàn binh mã hộ tống đợt tiếp tế này đến quận Phượng Dương.
Ngày Tiêu Lăng Phong khởi hành, trời lại đổ tuyết.
Tuyết lớn dày đặc rơi xuống đất nhanh chóng đóng thành băng, chốc sau, những bông tuyết mới lại rơi xuống chồng lên nhau tạo thành lớp tuyết dày.
Bóng dáng của Tiêu Lăng Phong phút chốc biến mất trong gió tuyết.
Sau khi tăng ca liên tục, cuối cùng phủ Kinh Triệu cũng tra được chút manh mối.
Mai Quảng Đào vào cung báo cáo tiến triển vụ án với Hoàng đế.
“Sở dĩ hôm đó cỗ xe của Anh vương bất ngờ bị lật không chỉ vì mặt đất đóng băng mà còn do có người đổ dầu xuống đất khiến cỗ xe bị trượt, nên cỗ xe mới bị lật. Sau khi cỗ xe bị lật, đám thích khách phục kích xung quanh tức thì xông tới. Thi thể của bọn chúng không còn hình người, không nhận dạng được, nhưng theo điều tra, bọn chúng từng ở hai ngày tại một quán trọ trong kinh.”
Y trình lên một xấp bản lời khai.
“Đây là lời khai của ông chủ và hầu bàn trong quán trọ, bọn họ nói tuy đám thích khách đó ăn mặc như người Đại Thịnh, nhưng lời nói và hành động rõ ràng là người ngoại tộc. Tiếc là bọn họ không hiểu chúng nói gì nên không thể phân biệt được đó là ngôn ngữ nào.”
Lạc Thanh Hàn không ngạc nhiên với kết quả điều tra này.
Nước Nam Nguyệt luôn cô lập, hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, đương nhiên rất ít người biết ngôn ngữ của họ.
Trong Hồng Lư Tự có vài người biết tiếng Nam Nguyệt, nhưng bọn họ chưa từng qua lại với đám thích khách, làm sao bọn họ biết được đám thích khách đó đã nói những gì.
Lạc Thanh Hàn đọc sơ bản lời khai.
Hắn tiện tay đặt bản lời khai sang một bên, điềm nhiên nói “Trẫm không quan tâm lai lịch của đám thích khách này, trẫm chỉ muốn biết chủ mưu đứng sau bọn chúng là ai.”
Mai Quảng Đào “Vi thần hổ thẹn, đến giờ vẫn chưa tra được manh mối kẻ chủ mưu.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu đám thích khách đó dám công khai hành thích Anh vương, rõ ràng bọn chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ không dễ dàng để ai tra được kẻ chủ mưu. Khanh cứ từ từ điều tra, thời gian lâu một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải cho trẫm một kết quả hài lòng.”
Biết Hoàng đế không hối thúc kết án, Mai Quảng Đào cảm thấy nhẹ nhõm, áp lực trên người cũng giảm đi rất nhiều.
“Vi thần sẽ cố hết sức tra rõ án này!”
……
Biết Quý phi ngã bệnh, sáng sớm hôm nay Lý phi và Diêu tiệp dư đã đến cung Vân Tụ thỉnh an.
Lúc đến cung Vân Tụ, hai người mới biết Mẫn tiệp dư còn đến sớm hơn.
Mẫn tiệp dư hành lễ với Lý phi.
Lý phi cười nói “Bổn cung cứ tưởng mình đã đến sớm lắm rồi, không ngờ ngươi còn đến sớm hơn bổn cung, nói về lòng trung thành với Quý phi, quả thật bổn cung không bằng ngươi.”
Mẫn tiệp dư cụp mắt nói “Thần thiếp thật sự rất lo cho tình trạng của Quý phi, dù sao thần thiếp cũng rảnh nên đến sớm một chút. Nếu biết Lý phi nương nương cũng tới, thần thiếp nên đến tìm nương nương trước rồi cùng nương nương và Diêu tiệp dư đến đây.”
Lý phi mỉm cười không nói gì.
Bảo Cầm bước vào hành lễ với ba người họ.
“Quý phi còn đang rửa mặt trang điểm, xin ba vị nương nương chờ một lát.”
Lý phi nói không cần vội, bảo Quý phi cứ thong thả.
Để làm cho mình trông ốm yếu hơn, Tiêu Hề Hề bảo cung nữ thoa thêm phấn lên mặt, mặc một chiếc váy trơn, búi tóc đơn giản, rồi cài hai cây trâm ngọc.
Trang điểm thế này quả thật trông nàng ốm đi mấy phần.
Tiêu Hề Hề được cung nữ dìu chậm rãi bước vào trắc điện.
Lý phi, Diêu tiệp dư và Mẫn tiệp dư đứng dậy hành lễ.
Tiêu Hề Hề ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Lý phi “Thần thiếp và Diêu tiệp dư nghe tin người bệnh nên cố ý tới thăm, không biết người thấy thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?”
Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng nói “Sau khi uống thuốc của Phương thái y kê, bổn cung đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người quan tâm.”
Mẫn tiệp dư lo lắng nói “Trông thần sắc của người không tốt, khoảng thời gian này nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì thì để người khác làm, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”
Tiêu Hề Hề “Ừm, quả thật bổn cung cũng định nghỉ ngơi vài ngày.”
Mẫn tiệp dư lại nói “Nếu bên ngoài có người nói lời khó nghe, nương nương cũng đừng để trong lòng. Trong lòng Hoàng thượng biết rõ, chỉ cần Hoàng thượng tin người, dù người khác có nói thế nào cũng không thể cản trở người.”
Lời nàng nói ám chỉ chuyện quan văn dâng tấu luận tội Quý phi.
Đáng lẽ một phi tần như nàng không nên nói những lời này, nếu có người nghe thấy, sẽ nói nàng cả gan bàn luận chính sự.
Lý phi và Diêu tiệp dư không khỏi nhìn nàng mấy lần.
Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Yên tâm, bổn cung tự biết.”
Thấy nàng tinh thần sa sút, dáng vẻ ốm yếu mệt mỏi, Lý phi và hai người còn lại biết điều không nói nhiều, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Ba người vừa đi, Tiêu Hề Hề lập tức ngồi thẳng dậy, hưng phấn nói.
“Phía phủ Kinh Triệu và Tuần Phòng Ti có hỏi gì ngươi không?”
Thượng Khuê thành thật trả lời “Có, bọn họ tìm mạt tướng mấy lần đều vì chuyện Anh vương bị hành thích.”
Tiêu Hề Hề “Ngươi nói thế nào?”
Thượng Khuê “Mạt tướng nói đám thích khách đó vô cùng hung ác, không chỉ hành thích Anh vương mà còn suýt giết cả Quý phi nương nương, mạt tướng vì bảo vệ Quý phi nương nương an toàn, đành phải giết hết đám thích khách nguy hiểm đó ngay tại chỗ.”
Hắn không biết ngày đó tại sao Quý phi đột nhiên hạ lệnh giết hết thích khách, nhưng trong lòng hắn biết, chuyện này không thể tiết lộ với người ngoài, chỉ có thể để nó thối rữa trong bụng.
Tiêu Hề Hề “Tốt lắm, sau này bất kể ai hỏi ngươi, ngươi cũng phải nói như vậy.”
Thượng Khuê “Vâng!”
Tiêu Hề Hề “Bổn cung còn có việc cần ngươi làm.”
Thượng Khuê “Xin nương nương cứ dặn dò.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT