Tiêu Hề Hề nảy ra một suy đoán táo bạo trong lòng.
Nàng cẩn thận nói.
“Thật ra làm phi tần cũng rất tốt, được ăn được uống còn có người hầu hạ, chuyện gì cũng không cần lo.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng “Nàng chỉ có chút tiền đồ này thôi.”
Tiêu Hề Hề không khỏi dùng móng tay móc móc dòng chữ trên lệnh bài, nhỏ giọng nói “Ta nói thật đấy, thân phận hiện giờ của ta không phù hợp với vị trí đó, chàng không cần lãng phí tâm tư vì ta, bây giờ thế này cũng tốt rồi.”
Lạc Thanh Hàn bỗng nhiên nói.
“Hiện giờ mạng của nàng ràng buộc với ta, sau này nếu ta chết, nàng chắc chắn cũng sẽ chết theo ta.”
Lời nói không đầu không đuôi, Tiêu Hề Hề không hiểu ý hắn, ngơ ngác gật đầu “Đúng vậy.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng chỉ là phi tần, sau này chúng ta chết sẽ không thể hợp táng.”
Hoàng đế có hoàng lăng, phi tần có lăng của phi tần, từ xưa đến này người duy nhất có thể hợp táng với Hoàng đế chỉ có chính cung Hoàng hậu.
Tiêu Hề Hề sững sờ.
Nàng thật sự chưa nghĩ tới chuyện đó.
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, đặt vào lòng bàn tay mình nắm thật chặt.
“Ta hi vọng có thể cùng nàng sống chung chăn, chết chung mộ, mãi mãi không xa rời.”
Nhịp tim Tiêu Hề Hề đột nhiên tăng nhanh.
Những cảm xúc trong lòng như hoa xuân nở rộ, như lá rụng về cội.
Mọi thứ đều rất tự nhiên, không thể né tránh.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
“Ta không muốn chỉ là người qua đường trong cuộc đời nàng, ta muốn trở thành cái kết hạnh phúc nhất của cuộc đời nàng.”
Sống chung chăn, chết chung mộ.
Đây là cái kết hạnh phúc nhất của cuộc đời họ.
……
Lúc Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn về cung thì đã rất muộn.
Hai người tắm rửa xong thì đi ngủ.
Lúc này trong phủ Anh vương, Lạc Dạ Thần vẫn chưa được ngủ.
Y ngồi quỳ trên sàn, ủ rũ nói.
“Trước kia ta quả thật từng cùng bạn bè đi uống rượu hoa, nhưng từ khi thành thân với nàng, ta chưa từng đến đó nữa.”
Bộ Sanh Yên nhìn y từ trên cao, lạnh lùng nói.
“Mùng Tám tháng trước, chàng nói với ta muốn ra ngoài ăn cơm với bạn. Buổi trưa chàng đi, mãi đến giờ Tuất ba khắc mới về. Chuyện đầu tiên sau khi chàng về là tắm rửa thay y phục. Ta luôn rất muốn hỏi chàng, hôm đó chàng đi với người bạn nào? Ăn ở đâu? Tại sao ăn cơm lại lâu như vậy? Tại sao sau khi về lại tắm rửa thay y phục?”
“Không phải trước đó ta đã giải thích với nàng rồi sao? Một người bạn của ta sắp đến nơi khác nhậm chức, lần này đi chắc chắn ba đến năm năm mới về, cho nên một nhóm bạn chúng ta mới mời hắn đi ăn cơm uống rượu, tiễn biệt hắn. Hôm đó ta uống hơi nhiều, người toàn mùi rượu, sợ lây mùi cho nàng nên sau khi về liền tắm rửa thay y phục.”
Bộ Sanh Yên cười lạnh “Nhưng ta hỏi nha hoàn phụ trách giặt ủi thì nha hoàn nói y phục chàng thay hôm đó có mùi son phấn, chàng đừng nói với ta trong đám bạn của chàng có người thích trang điểm.”
Lạc Dạ Thần sững người.
Còn có chuyện như vậy!
Vốn y tưởng chỉ cần tắm rửa thay y phục thì mọi chuyện sẽ ổn, nào ngờ cọp cái này không chỉ hung dữ mà còn biết suy nghĩ, manh mối nhỏ như vậy cũng bị nàng phát hiện.
Bộ Sanh Yên “Nói đi, các người đi uống rượu ở đâu?”
Lạc Dạ Thần lắp bắp nói.
“Là … là bọn họ nhất quyết kéo ta đến Tập Hương Quán. Ta không chịu đi nên bọn họ cười nhạo ta, nói ta sợ vợ. Ta không phục nên … nên mới đi cùng bọn họ. Nhưng ta chỉ uống rượu nghe khúc thôi, ta không làm gì hết, cũng không cho cô nương nào ngồi cùng! Nàng tin ta đi, ta trong sạch thật mà!”
Bộ Sanh Yên lại cười lạnh “Ta nghe nói các cô nương trong Tập Hương Quán xinh đẹp như hoa, tài năng xuất chúng, chàng thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy mà lại không động lòng chút nào sao?”
Lạc Dạ Thần lập tức phủ nhận “Không có! Trước khi gặp nàng, ta thường hay ong bướm, nhưng sau khi thành thân với nàng, ong bay đi rồi, bướm cũng lượn rồi, tâm ý còn lại đều dành cho nàng!”
Bộ Sanh Yên “Tại sao ta phải tin chàng?”
Lạc Dạ Thần “Ngày mai ta sẽ gọi hết bạn bè của ta tới vương phủ, bọn họ có thể làm chứng cho ta, ngày đó ở Tập Hương Quán, ta thật sự không làm gì cả!”
Bộ Sanh Yên “Bọn họ cùng một giuộc với chàng, dù chàng có gọi bọn họ tới đây thì bọn họ cũng chỉ giúp chàng che đậy giấu diếm.”
Lạc Dạ Thần gần như sắp khóc.
“Ta bị oan thật mà! Sao nàng không tin ta? Chúng ta la vợ chồng mà!”
Bộ Sanh Yên “Bây giờ chàng nhớ ra chúng ta là vợ chồng rồi à, thế lúc ra ngoài vui chơi, chàng có từng nhớ trong nhà còn vợ không?”
Lạc Dạ Thần không nói nên lời.
Bộ Sanh Yên cầm gối chăn trên giường ném vào mặt y.
“Đêm nay chàng đến thư phòng tự kiểm điểm đi.”
Lạc Dạ Thần nấn ná không chịu đi.
Bộ Sanh Yên lớn tiếng siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói “Muốn ta đánh chàng một trận rồi ném ra ngoài sao?”