Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Đá này được đào từ quận Phượng Dương, người bên Khâm Thiên Giám đã xem qua, nói đá này là điềm lành.”
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Đám đại thần đó tin chuyện này sao?”
Thật ra hàng năm đều có người dâng vật lành để lấy lòng Hoàng đế, nếu may mắn sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức, là một vụ làm ăn tốt.
Còn chuyện điềm lành có mấy phần là thật, mấy phần là giả thì chỉ có người liên quan mới biết được.
Lạc Thanh Hàn “Vừa nãy trẫm mới bàn bạc với các đại thần, muốn trích ngân khố mua vật tư mùa đông gửi đến quận Phượng Dương, nhưng vừa nói xong thì có người nói quận Phượng Dương xuất hiện điềm lành nên dâng hòn đá này. Hòn đá này thật hay giả không quan trọng, quan trọng là nó xuất hiện quá đúng lúc.”
Vốn các đại thần không tin lời Hoàng đế nói, đang yên lành thì quận Phượng Dương sao có thể gặp nạn tuyết được?
Bây giờ là cuối năm, mọi người chỉ muốn yên bình đón Tết, lúc này Hoàng đế đột nhiên nói quận Phượng Dương sắp gặp thiên tai, thế thì còn ăn Tết nổi nữa sao? Đây không phải đang tự tìm phiền phức à!
Sáu đại thần Nội các đều phản đối đề xuất của Hoàng đế.
Lúc này, quận Phượng Dương dâng lên điềm lành, chẳng khác nào xác nhận suy đoán của các đại thần —
Vì ở quận Phượng Dương xuất hiện điềm lành, có nghĩa là thiên hạ thái bình, sẽ không xảy ra thiên tai gì.
Tất cả đều là lo lắng vô căn cứ của Hoàng đế!
Tiêu Hề Hề nhìn hắn “Đề xuất mua vật tư mùa đông bị bác bỏ rồi?”
Lạc Thanh Hàn “Không nói bác bỏ, chỉ nói tạm thời gác lại, cần tính kế lâu dài.”
Nói tạm thời gác lại, thực chất là trì hoãn.
Các đại thần muốn trì hoãn chuyện này đến khi thời tiết ấm hơn vào xuân tới, cái gọi là nạn tuyết sẽ trở thành trò đùa.
Đây là lý do tại sao các đại thần trông có vui vẻ khi rời khỏi ngự thư phòng.
Trước đó bọn họ dâng tấu luận tội Quý phi bị Hoàng đế bác bỏ đã mất hết mặt mũi, bây giờ bọn họ lấy lại được một chút thể diện, giành được chiến thắng tâm lý, đương nhiên thấy vui trong lòng.
Tiêu Hề Hề lo lắng “Thế chàng định làm sao?”
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Trẫm đã sai người gửi thư cho Quận thú quận Phượng Dương, bảo ông ta chú ý hơn. Nếu phát hiện dân chúng bị ảnh hưởng bởi thiên tai thì phải cứu trợ kịp thời. Còn chuyện mua vật tư thì cần Anh vương giúp đỡ, xin huynh ấy cho ta mượn tiền.”
Nhà ngoại của Anh vương là Cao gia, Cao gia là thương hộ hoàng gia, trong nhà không có gì ngoài tiền.
Chỉ cần thuyết phục được Cao gia thì chuyện mua vật tư chắc chắn không thành vấn đề.
Thật ra chỉ cần Lạc Thanh Hàn hạ chỉ, dù Cao gia không muốn cũng chỉ đành ngoan ngoãn ra tiền, nhưng làm vậy khó tránh khỏi mang tiếng hống hách ngang ngược, chuyện này quả thật không cần thiết.
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên “Chàng định xuất cung tìm Anh vương? Có thể dẫn ta đi cùng không?”
Xuất cung đồng nghĩa với chuyện sẽ có nhiều món ngon, chỉ nghĩ thôi đã không kiềm được nước bọt.
Lạc Thanh Hàn vốn muốn triệu Anh vương vào cung bàn bạc, nhưng khi thấy dáng vẻ mong đợi của Tiêu Hề Hề, chợt nhớ ra nàng từ khi vào cung chưa từng rời cung, hắn chợt mềm lòng đồng ý.
“Ừm, chúng ta thay y phục xuất cung.”
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh “Được, được!”
Hai người mặc thường phục, ngồi xe ngựa xuất cung.
Tiêu Hề Hề ngồi trong xe ngựa vén rèm nhìn ra ngoài, tuyết rơi dày đặc liên tục năm ngày đã biến Thịnh Kinh thành một mùa phủ đầy bạc.
Trên mái nhà phủ tuyết trắng xóa, những tinh băng lấp lánh treo dưới mái hiên, cây cối ven đường cũng bị bao phủ bởi sương giá như pha lê.
Tuyết trên đường đã được xúc đi nhưng mặt đất vẫn trơn trượt, không cẩn thận vẫn dễ trượt ngã.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Hề Hề đã nhìn thấy mấy người ngã xuống đường.