Tiêu Hề Hề nhìn bầu trời đầy sao, khẽ cau mày “Sợ là gần đây sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Bảo Cầm sửng sốt “Chuyện không hay gì?”
Lúc này Lạc Thanh Hàn đã tắm xong, tóc khô gần nửa, vừa đi ra ngoài đúng lúc nghe thấy Tiêu Hề Hề nói, liền hỏi.
“Nàng nhìn thấy gì?”
Tiêu Hề Hề thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn hắn.
“Quan sát tinh tượng cho thấy, e là năm nay phương bắc sẽ xảy ra thiên tai.”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn cũng nghiêm túc hơn “Có thể nhìn ra là thiên tai gì không?”
Tiêu Hề Hề “Từ tinh tượng không thể nhìn ra, nhưng theo suy đoán của ta, có thể liên quan đến trận tuyết lớn này.”
Tuyết lớn có thể gây ra thiên tai, có khả năng là bão tuyết hoặc đóng băng.
Cách sưởi ấm ngày nay vẫn còn ở giai đoạn đốt than, cả địa noãn trong cung cũng dựa vào lượng nhiệt do đốt than mang lại.
Trong thời tiết lạnh giá khắc nghiệt này, gia đình giàu có thì không sao, trong nhà không thiếu y phục dày dặn, chỉ cần đốt thêm than là được.
Gia đình nghèo thì không được như vậy, điều kiện của bọn họ có hạn, không đủ tiền mua vải, cả nhà mặc chung một bộ quần áo bông, bình thường ra ngoài cũng tính toán xem ai mặc áo bông, ai mặc quần bông. Có gia đình nghèo đến nỗi quần áo bông cũng không có, muốn giữ ấm thì chỉ đành dựa vào đốt củi, mà củi thì có hạn, cháy hết sẽ chết cóng.
Gió lạnh thổi qua, Tiêu Hề Hề lạnh đến phát run.
Bảo Cầm lại thúc giục “Mau vào trong thôi, có gì thì vào phòng nói.”
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn bước vào phòng.
Trong phòng có địa noãn rất thoải mái.
Tiêu Hề Hề cởi áo choàng đi tới trước mặt Lạc Thanh Hàn, thấy hắn mở bản đồ ra.
Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên bản đồ.
“Khu vực này đều là phía bắc, phạm vi quá lớn.”
Tiêu Hề Hề đột nhiên hỏi “Chàng có tiền đồng không?”
Trên người Lạc Thanh Hàn không có, hắn sai người lấy một xâu tiền đồng.
Tiêu Hề Hề lấy một tiền đồng đặt vào lòng bàn tay, chắp hai tay thì thầm vài câu cầu nguyện rồi nhẹ nhàng ném tiền đồng lên bản đồ.
Tiền đồng rơi xuống bản đồ, lăn vài vòng rồi cuối cùng dừng ở một chỗ.
Chỗ đó có viết ba từ —
Quận Phượng Dương.
Tiêu Hề Hề cầm tiền đồng lên, ném thêm hai lần nữa.
Lần nào tiền đồng cũng rơi xuống quận Phượng Dương.
Lúc này không cần nàng nói, Lạc Thanh Hàn cũng biết nơi gặp thiên tai có thể là quận Phượng Dương.
Tiêu Hề Hề mò mẫm tiền đồng trong tay, nhắc nhở nói “Cách bắt quẻ này có xác suất sai sót nhất định, ta không chắc nơi gặp thiên tai là quận Phượng Dương, chỉ có thể nói xác suất nơi này gặp thiên tai tương đối cao.”
Lạc Thanh Hàn “Ta biết, nhưng để đảm bảo thì vẫn phải lệnh Quận thú quận Phượng Dương chú ý hơn.”
Tiêu Hề Hề “Có thể sai người chuẩn bị một số vật dụng chống rét như quần áo bông, than củi gửi đến quận Phượng Dương. Một khi phát hiện có dân chúng gặp nạn, quan phủ địa phương có thể kịp thời phát vật tư, cố gắng giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu, những chuyện này hắn càng nghĩ chu đáo hơn Tiêu Hề Hề.
Ngoài quần áo bông và than củi, còn phải chuẩn bị lương thực và dược liệu.
Vì trong lòng lo nghĩ nhiều chuyện, tối nay Lạc Thanh Hàn ngủ hơi muộn.
Ngày hôm sau trời chưa sáng hắn đã thức dậy.
Tiêu Hề Hề chật vật bò ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Lạc Thanh Hàn nhìn vẻ ngơ ngác của nàng có hơi không đành.
“Nàng ngủ tiếp đi, không cần phải dậy ăn sáng với ta.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không được, ta không yên tâm, chàng không ngoan ngoãn ăn thì làm sao?”
Lạc Thanh Hàn cười nói “Ta không phải trẻ con, ăn cơm phải có người trông chừng.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng có lúc chàng giống như trẻ con, bên cạnh nhất định phải có người trông chừng, nếu không chàng sẽ lười biếng, không chăm sóc tốt bản thân.”
Cung nữ hầu hạ nàng thay y phục, rồi nghiêng ngả lảo đảo đi theo Lạc Thanh Hàn ăn sáng.