Lý phi nhìn khuôn mặt tái nhợt hốc hác của nàng, nghĩ đến những tranh chấp ân oán giữa hai người bao năm qua, không khỏi bật cười.

“Dù ngươi không biết chuyện thật, thế thì đã sao? Ngươi là người quản lý sổ sách, cả đám hạ nhân cũng quản không được. Để bọn chúng thừa cơ chiếm lợi, tham ô tài sản trong cung. Lẽ nào không phải do ngươi quá kém cỏi sao?”

Ở một nơi như hoàng cung, kém cỏi còn chí mạng hơn tham ô.

Lao phi tức giận thở dốc, thân thể lảo đảo muốn ngã.

Liễu Nhứ mau chóng lấy thuốc đưa cho Lao phi.

“Nương nương, người đừng gấp, chuyện này không liên quan tới người, là do người quá tốt bụng nên mới bị đám người kia che mờ mắt.”

Lý phi nghe vậy không khỏi bật cười chế giễu.

“Phải rồi, Lao phi là người tốt bụng nhất trong cung! Nghe nói Thanh Tùng bên cạnh Quý phi lúc còn làm việc trong cung Yên Vũ bị các ngươi tra tấn suốt ngày, suýt nữa là bị hành hạ tới chết. Lẽ nào đó cũng là do Lao phi của các ngươi quá tốt bụng à?”

Liễu Nhứ muốn phản bác, nhưng ngại thân phận của đối phương nên không dám cãi lại, chỉ đành ấm ức ngậm miệng.

Lý phi chiêm ngưỡng bộ dạng đáng thương tức giận run người của Lao phi, mãi đến muộn mới gọi Mẫn tiệp dư quay về.

Trước khi đi, Lý phi không quên nhắc nhở.

“Bổn cung sẽ giao số sổ sách sai sót này cho Quý phi nương nương, để Quý phi nương nương quyết định xử lý ngươi thế nào. Hi vọng Lao phi có thể chuẩn bị thuốc trước, tránh đến lúc đó tức giận phát bệnh, bổn cung không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Sau khi Lý phi và Mẫn tiệp dư rời đi, Lao phi mới hít thở nhẹ nhõm hơn một chút.

Nàng hơi t.hở dốc, yếu ớt nói.

“Chuẩn bị bút mực, bổn cung muốn viết thư cho phụ thân.”

Nàng phải móc tiền túi bù vào chỗ ngàn lượng thiếu hụt kia, nếu không nàng không thể giải thích được chuyện này.

Nàng vẫn còn ít tiền tiết kiệm nhưng ngày thường phải tạo mối quan hệ, rồi mua thuốc các thứ vẫn cần đến tiền, vì vậy nàng phải giữ lại khoản tiết kiệm đó để sau này sử dụng.

Sau khi thư được gửi đi, ngày hôm sau Bạch Hạo Thành trình thẻ bài cho Hoàng đế, được cho phép mới có thể đến cung Yên Vũ gặp con gái.

Bạch Hạo Thành vốn là Thái phó của Thái tử, sau khi Thái tử đăng cơ thì được thăng làm Học sĩ viện Hàn Lâm, gia nhập Nội các, hiện là một trong những quan văn có danh tiếng nhất trong triều.

Ông đưa ngàn lượng bạc đã chuẩn bị trước cho con gái, hỏi nguyên do vay tiền.

Lao phi biết một khi cầu cứu phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ hỏi lý do, vì vậy nàng úp mở kể lại.

Bạch Hạo Thành nghe xong hơi kinh ngạc, còn có hơi tức giận.

“Lúc con chưa xuất giá cũng từng theo mẫu thân học quản lý nhà cửa. Lúc đó con biểu hiện rất tốt, tại sao sau khi vào cung lại trở thành thế này? Chỉ quản lý sổ sách mà sinh ra nhiều chuyện như vậy! Ngàn lượng bạc là chuyện nhỏ, nhưng mất mặt là chuyện lớn, con kém cỏi như vậy bảo sau này Hoàng thượng làm sao tin con?”

Trong mắt Hoàng đế, có thể dạy ra một đứa con gái kém cỏi thế này thì năng lực của người cha này e là cũng không đến đâu.

Lao phi không thể trả lời, chỉ đành cúi đầu ôm mặt nức nở.

Bạch Hạo Thành vẫn thấy thương xót con gái, thấy nàng khóc thảm thiết như vậy, không đành lòng trách mắng nữa, kiềm nén lại giọng điệu, dùng lời lẽ ân cần an ủi.

Đợi Lao phi dần ngừng khóc.

Bạch Hạo Thành đưa đơn thuốc và lá bùa vào tay nàng, nhỏ giọng nói.

“Đơn thuốc này là mẫu thân đặc biệt nhờ người tìm giúp, nghe nói có thể giúp thụ thai. Còn lá bùa này, mẫu thân đã đến đạo quán xin về, có thể bảo vệ con bình an. Những thứ này lẽ ra là do mẫu thân đưa cho con, nhưng dạo này bà ấy không khỏe, không tiện ra ngoài nên đưa ta mang vào. Con giữ cho kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.”

Lao phi đưa hai tay cầm lấy, gấp gáp hỏi “Mẫu thân thế nào? Bệnh có nặng không?”

Bạch Hạo Thành thở dài “Vẫn là bệnh đau thắt ngực, uống thuốc đều đặn nhưng lúc tốt lúc xấu.”

Lao phi “Con không tiện rời cung, lát nữa con sẽ sai người cầm lệnh bài đến Thái y viện, bảo bọn họ cử thái y cùng ngươi về, để thái y đó khám cho mẫu thân.”

Vốn Bạch Hạo Thành cũng có ý định này, nghe vậy gật đầu đồng ý.

Sau khi tiễn Bạch Hạo Thành đi, Lao phi nhìn hai vật trong tay cười khổ.

Nàng hiểu ý của cha mẹ, họ muốn nàng mang thai hoàng tự càng sớm càng tốt, để địa vị của nàng vững chắc hơn.

Nhưng chuyện mang thai hoàng tự nàng muốn là làm được sao?

Đây là chuyện của hai người, một mình nàng nỗ lực cũng vô ích!

Nhớ đến nét mặt lạnh lùng vô tâm của Hoàng đế, Lao phi lại thấy thê lương.

Tiếc thay nỗi khổ này không thể nói ra, nàng chỉ có thể đè nén trong lòng, để nó lên men thối rữa, bào mòn tâm hồn nàng.

……

Lao phi bảo Liễu Nhứ đưa ngàn lượng bạc đến cung Vân Tụ giao cho Quý phi.

Tiêu Hề Hề đặt ngân phiếu sang một bên, rồi hỏi.

“Gần đây Lao phi thế nào? Sức khoẻ đã tốt hơn chưa?”

Trong lòng Liễu Nhứ rất coi thường vị công chúa Nam Nguyệt này, nhưng ngoài mặt vẫn phải thể hiện sự cung kính.

“Nhờ phúc của Quý phi nương nương, Lao phi nương nương đã khá hơn nhiều rồi.”

Tiêu Hề Hề “Vậy thì tốt, dù sao Lao phi cũng là người đã theo Hoàng đế nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, bổn cung hi vọng nàng khỏe mạnh, đừng gây thêm phiền phức gì nữa, ngươi đã hiểu chưa?”

Liễu Nhứ cúi đầu đáp “Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ sẽ truyền lời của người cho Lao phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề gõ nhẹ tờ ngân phiếu trên bàn, chậm rãi nói.

“Dù đã bù lại những khoản thiếu hụt, nhưng quy tắc là quy tắc, nếu Lao phi làm việc bất lực thì nên chịu phạt. Bổn cung niệm tình thái độ nhận lỗi của nàng khá tốt, chỉ phạt nàng hai tháng bổng lộc, cấm túc một tháng.”

Liễu Nhứ không dám làm trái, cúi đầu quỳ xuống.

“Nô tỳ thay Lao phi nương nương tạ Quý phi nương nương khai ân.”

Dù Quý phi cũng là phi, nhưng hiện giờ Quý phi nắm giữ phượng ấn, hơn nữa là Lao phi phạm lỗi trước, nên Lao phi chỉ đành nhận phạt.

Ngày hôm sau, lúc Mẫn tiệp dư đến cung Vân Tụ để thỉnh an, Tiêu Hề Hề đã đưa cho nàng ngân phiếu ngàn lượng bạc.

“Đây là tiền mà Lao phi đưa đến, cô cầm lấy bù vào chỗ thiếu hụt trong sổ sách, còn những người tự ý tham ô tài sản trong cung, cô và Lý phi tự xem mà làm đi.”

Mẫn tiệp dư cẩn thận thu lại ngân phiếu, cung kính đáp “Vâng.”

Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Bổn cung buồn ngủ rồi, cô lui xuống đi.”

Mẫn tiệp dư đứng dậy rời đi.

Sau khi nàng đi, Tiêu Hề Hề đứng dậy duỗi người.

Bảo Cầm vừa giúp nàng vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, vừa nói.

“Vị Mẫn tiệp dư này xem ra rất trung thành.”

Tiêu Hề Hề cười cười “Có lẽ vậy.”

Nói gì mà trung thành hay không trung thành?

Ai cũng phi tần, đều là nữ nhân của Hoàng đế, ai cao quý hơn ai?

Chẳng qua chỉ cố nhịn mà thôi.

Tiêu Hề Hề “Sau này Mẫn tiệp dư tới, thì em tiếp đón đi, trừ khi có việc cần thiết, thì đừng làm phiền ta.”

Tuy Bảo Cầm không hiểu tại sao Quý phi luôn có thái độ lạnh nhạt với Mẫn tiệp dư, nhưng nàng vẫn thành thật đáp.

“Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play