Thường công công dẫn cung nữ thái giám vào trong phòng, hầu hạ Thái tử rửa mặt thay y phục.
Trong phòng có rất nhiều người đi tới đi lui, thỉnh thoảng phát ra tiếng động, mà Tiêu lương đệ vẫn ngủ say, không hề có dấu hiệu thức dậy.
Theo lý, phi tần ngày hôm sau thị tẩm, phải đích thân hầu hạ Thái tử rời giường thay y phục, chưa có phi tần nào dám ngủ nướng khi Thái tử đã thức dậy.
Thường công công cạn lời, Tiêu lương đệ gan to thật!
Càng làm hắn cạn lời là Thái tử cũng không nói gì, cứ mặc nàng ngủ.
Bảo Cầm đứng ở cửa nhìn vào trong, thấy Thái tử sửa soạn xong xuôi, mà chủ tử nhà nàng vẫn còn ngủ ngon lành.
Nàng thật sự vừa tức vừa gấp, hận không thể biểu diễn một màn sư tử rống để đánh thức chủ tử nhà nàng.
Nhân lúc Thái tử đến phòng khách dùng bữa sáng, Bảo Cầm lao vào phòng ngủ, nắm lấy vai Tiêu lương đệ lắc mạnh.
“Thái tử Điện hạ đang dùng bữa sáng ở phòng bên, người mau dậy hầu hạ đi!”
Tiêu Hề Hề tỉnh táo hơn một chút, chẹp chẹp cái miệng “Bữa sáng? Nhanh như vậy đã tới giờ dùng bữa sáng rồi à?”
Bảo Cầm thật sự muốn quỳ lạy nàng.
Chủ tử nắm bắt trọng điểm thế nào vậy?
Cả một câu dài như thế, chủ tử chỉ nhớ hai từ bữa sáng!
Bảo Cầm vừa thay y phục cho nàng, vừa nói nhanh “Hai buổi sáng trước, người đã không hầu hạ Thái tử Điện hạ rửa mặt thay y phục rồi, lúc đó còn có thể chống chế vì hai lần đầu thị tẩm, thân thể chưa thích ứng, cần nghỉ ngơi một lúc, nhưng hôm nay là đêm thứ ba rồi, người không thể ngủ nướng nữa! Người mau đứng dậy, dù không thể hầu hạ Thái tử Điện hạ rửa mặt thay y phục, ít nhất cũng phải tiễn Thái tử Điện hạ ra cửa, đừng để người khác cảm thấy người cậy sủng mà kiêu.”
Tiêu Hề Hề buồn ngủ, mí mắt cứ sụp xuống như nặng cả ngàn cân.
Nàng cứ đứng đó, đầu óc trống rỗng.
Bảo Cầm kêu nàng giơ tay, thì nàng giơ tay, Bảo Cầm kêu nàng nhấc chân, thì nàng nhấc chân.
Tiếp đó có hai cung nữ bưng nước nóng vào, giúp Tiêu lương đệ rửa mặt chải tóc.
Vì thời gian eo hẹp, nàng chỉ chải tóc búi đơn giản nhất, thậm chí còn không có thời gian trang điểm, Bảo Cầm đã giục Tiêu Hề Hề ra ngoài.
Tiêu Hề Hề mơ màng đi tới phòng khách.
Lúc này, Lạc Thanh Hàn đã dùng bữa xong, chuẩn bị ra ngoài.
Hắn khá ngạc nhiên khi thấy Tiêu lương đệ đến.
“Sao nàng lại dậy rồi?”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, yếu ớt nói “Thần thiếp đến tiễn người ra cửa.”
Ở thời cổ đại, làm vợ bé người khác thật khó, không chỉ phải hầu ngủ, còn phải tiễn người ta ra cửa.
Bảo Cầm lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với nàng, bảo nàng vực dậy tinh thần, không được mất phong thái trước mặt Thái tử.
Mà Tiêu Hề Hề hoàn toàn không nhận được tín hiệu của Bảo Cầm, ngáp một cái.
Lạc Thanh Hàn nói “Nàng vẫn nên trở về ngủ đi.”
Tiêu Hề Hề dụi mắt buồn ngủ “Thần thiếp tiễn người ra cửa trước, sau đó về ngủ tiếp.”
Bảo Cầm đỡ trán.
Người ngủ nướng không thành vấn đề, nhưng đừng nói trước mặt Thái tử chứ!
Tốt xấu gì người cũng nên giữ chút mặt mũi đi mà!
Lạc Thanh Hàn bước ra khỏi cửa lớn điện Thanh Ca.
Bảo Cầm lặng lẽ kéo ống tay áo của Tiêu lương đệ, nhắc nhở nàng nói lời dịu dàng ngọt ngào với Thái tử, để Thái tử tối nay lại đến.
Tiêu Hề Hề hiểu ngay, khom người chín mươi độ tiêu chuẩn với Thái tử.
Thái độ trang nghiêm đó giống như nói lời tạm biệt với thi thể.
“Đa tạ đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại tới!”
Lạc Thanh Hàn “……”
Bảo Cầm “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT