Vì Quý phi không khỏe nên ở lại hành cung.

Ngoài ra còn có Cảnh phi, Lý phi, Tô tài nhân và Thiệu lương nhân.

Chỉ có Nghiêm tài nhân và Diêu tiệp dư theo đội quân vào núi săn bắn.

Diêu tiệp dư chỉ muốn góp vui, nơi nào đông người thì nàng chen vào nơi đó, toàn tâm toàn ý hóng chuyện, cưỡi ngựa săn bắn chỉ là chuyện đính kèm.

Nghiêm tài nhân một lòng hướng về Hoàng đế.

Nàng cố tình ở lại cuối cùng, muốn đi theo Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn nhìn ánh mắt ngượng ngùng rụt rè của nàng, lạnh lùng nói “Trẫm không thích nhiều người.”

Đây là lời mang ý từ chối.

Nghiêm tài nhân cắn răng cắn môi, không từ bỏ ý định “Thần thiếp có thể bỏ lại những người khác, một mình thần thiếp đi theo ngài.”

Lạc Thanh Hàn “Đối với trẫm, thêm một người cũng là nhiều.”

Nói xong, hắn không nhìn Nghiêm tài nhân, tăng tốc phi ngựa về phía trước.

Triệu Hiền và các cấm quân cũng tăng tốc đuổi theo.

Vó ngựa rộn vang trên mặt đất phủ đầy lá dày.

Bóng lưng của họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Nghiêm tài nhân bị bỏ lại một mình, trong lòng vô cùng thất vọng.

Hôm nay nàng đặc biệt mặc trang phục cưỡi ngựa mới, trang điểm xinh đẹp, cộng với dung mạo nổi bật của nàng, chắc hẳn không ai vượt qua nàng.

Nào ngờ từ đầu đến cuối Hoàng đế còn không thèm liếc nhìn nàng lần nào.

Thái độ lạnh lùng như vậy, dường như trong mắt hắn, nàng không khác gì cỏ dại ven đường.

Nghiêm tài nhân siết chặt dây cương.

Nếu Hoàng đế trời sinh là một tảng băng thì đành chịu, nhưng thực tế không phải vậy.

Nàng tận mắt thấy Hoàng đế rất dịu dàng với Quý phi.

Sự dịu dàng đó, nàng cũng muốn!

Nghiêm tài nhân càng nghĩ càng không cam lòng.

Nàng nghiến răng quyết tâm giành hạng nhất của ngày hôm nay!

Nếu nàng giành được hạng nhất, nàng không cần ly dạ quang và rượu hoa lê trắng, mà nàng sẽ xin Hoàng đế được thị tẩm.

Nàng tin mình không thua kém Quý phi ở bất kỳ phương diện nào, tất cả những gì nàng thiếu chỉ là một cơ hội.

Chỉ cần nàng có cơ hội thị tẩm, nàng nhất định sẽ khiến Hoàng đế biết mình tốt đến mức nào.

Nghiêm tài nhân vung roi quất mạnh, cưỡi vào sâu trong rừng.

Các thị vệ nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo.

……

Trong điện Phi Khuyết, Tiêu Hề Hề đang nằm trên ghế sập chuyên tâm đọc truyện.

Tế Vũ ngồi quỳ bên cạnh, đưa quả nho đã bóc vỏ vào miệng nàng.

Tiêu Hề Hề chỉ cần mở miệng ăn là được.

Bảo Cầm bước vào nói nhỏ.

“Nương nương, Tô tài nhân đến rồi.”

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu “Tô tài nhân tới đây làm gì?”

Bảo Cầm lắc đầu “Tô tài nhân không nói.”

Tiêu Hề Hề nhớ lại chuyện Tô tài nhân giúp mình lần trước, đặt cuốn truyện xuống.

“Cho vào.”

“Vâng.”

Tế Vũ lui sang một bên.

Bảo Cầm ra ngoài dẫn Tô tài nhân vào.

“Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề chỉ vào chiếc đệm bên cạnh, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Tô tài nhân uyển chuyển ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Quý phi.

Quý phi mặc váy tề hung nhu quần rộng rãi, búi tóc đơn giản, chỉ cài trâm vàng ngọc trai, không trang điểm trông rất giản dị.

Cộng thêm chuyện tối qua nàng nôn máu, cơ thể vẫn chưa hồi phục, sắc mặt hơi tái nhợt.

Nhìn càng yếu ớt hơn.

Tô tài nhân quan tâm hỏi “Thần thiếp nghe nói người không khỏe, nên cố ý tới thăm, không biết nương nương thấy thế nào rồi? Đã khá hơn chưa?”

Tiêu Hề Hề “Chỉ là chút bệnh vặt, đã khá hơn nhiều rồi.”

Tô tài nhân “Vậy thì tốt, thân thể của người quý trọng, người nên chú ý giữ gìn sức khỏe. Đặc biệt là hiện giờ tiết trời ngày càng lạnh, người nên chú ý mặc thêm y phục, uống nhiều nước nóng, đừng để cảm lạnh.”

Bảo Cầm bước vào dâng trà cho Tô tài nhân.

Tô tài nhân cười với Bảo Cầm “Đa tạ.”

Sau khi Bảo Cầm lui ra ngoài, Tô tài nhân liếc nhìn cuốn truyện Quý phi đặt kế bên, cười hỏi.

“Nếu Quý phi nương nương thấy buồn chán, hay là nghe thần thiếp đàn một khúc?”

Tiêu Hề Hề thấy hứng thú “Được đó.”

Tô tài nhân gọi Chỉ Diên, nhỏ giọng dặn dò.

“Ngươi đi lấy đàn tỳ bà của ta tới đây.”

“Vâng.”

Chỉ Diên quay người rời khỏi điện Phi Khuyết.

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi “Tô tài nhân tham gia cuộc săn mùa thu còn mang theo đàn tỳ bà?”

Tô tài nhân mím môi cười, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp.

“Thần thiếp mang theo phòng hờ thôi, lỡ như Hoàng thượng hay Quý phi nương nương muốn nghe khúc thì sao? Dù sao đàn tỳ bà cũng không lớn, mang theo cũng không sao, không phải bây giờ dùng đến rồi ư.”

Chốc sau, Chỉ Diên đã quay lại.

Nàng vừa giao đàn tỳ bà vào tay Tô tài nhân thì Bảo Cầm bước vào bẩm báo.

“Quý phi nương nương, Cảnh phi nương nương và Thiệu lương nhân tới.”

Tiêu Hề Hề tức thì thấy vui.

“Mọi người hẹn trước đấy à? Sao ai cũng chạy đến chỗ của bổn cung thế? Cho họ vào đi, vừa hay cùng nhau nghe Tô tài nhân đàn.”

“Vâng.”

Cảnh phi và Thiệu lương nhân bước vào, khá ngạc nhiên khi thấy Tô tài nhân cũng ở đây.

Tô tài nhân đứng dậy hành lễ “Thỉnh an Cảnh phi nương nương.”

Sau khi Cảnh phi và Thiệu lương nhân hành lễ với Quý phi thì ngồi xuống đối diện Tô tài nhân.

Lúc này Cảnh phi đang mỉm cười, như thể chuyện bị Hoàng đế khiển trách trước đám đông tối qua chỉ là ảo giác, hiện giờ nàng đã quên hết tất cả.

Cảnh phi cười nói “Chúng thần thiếp biết Quý phi nương nương bị bệnh, cố ý tới thăm Quý phi nương nương, không biết Quý phi thế nào rồi?”

Người ta thường nói đánh kẻ chạy đi, không ai dánh người chạy lại, đối phương khách sáo, thì Tiêu Hề Hề cũng sẽ khách sáo.

“Khá hơn nhiều rồi, đã phiền mọi người quan tâm.”

Thiệu lương nhân thấy Tô tài nhân ôm tỳ bà trong tay, tò mò hỏi “Tài nhân định đàn khúc cho Quý phi nương nương nghe sao?”

Tô tài nhân gật đầu “Đúng vậy, sợ Quý phi nương nương buồn chán, cho nên ta muốn đàn một khúc cho Quý phi nương nương nghe cho đỡ buồn.”

Cảnh phi cũng cười “Vậy chúng ta đến đúng lúc quá rồi.”

Thiệu lương nhân “Không ngờ Tô tỷ tỷ nhiều tài năng như vậy, quả thật giỏi hơn thần thiếp rất nhiều.”

Cảnh phi “Chỉ nghe khúc thôi thì đơn giản quá, sao chúng ta không mời hai vũ cơ tới, vừa đàn vừa múa, âm sắc đầy đủ, như vậy mới hay, Quý phi nương nương thấy sao?”

Tiêu Hề Hề “Nếu muốn xem ca múa, hay là mời Lý phi tới luôn đi, mọi người cùng nhau vui vẻ.”

Cảnh phi kinh ngạc trước ý nghĩ này của Quý phi, nàng hơi giật mình nhưng rất nhanh phản ứng trở lại, mỉm cười đáp.

“Vẫn là Quý phi nương nương suy nghĩ chu đáo.”

Lý phi cũng đang buồn chán, biết Quý phi mời liền đi ngay.

Vì là một đối thủ nặng ký, Lý phi đã nói lời tạm biệt với váy bó eo, giờ đây nàng chỉ mặc tề hung nhu quần rộng rãi.

Hôm nay nàng mặc tề hung nhu quần đỏ rực, kết hợp với áo trên màu trắng thêu hoa thu hải đường, phối với khăn lụa dài treo giữa hai tay, dọc theo ống tay áo rộng.

Tóc nàng búi cao, cài hai cây trâm thu hải đường vàng, bộ dao khẽ đung đưa theo từng bước chân của nàng.

Dù bây giờ nàng mập nhưng đường nét khuôn mặt vẫn rất đẹp, hơn nữa nàng có gu thẩm mỹ, biết cách ăn mặc để tôn lên vẻ đẹp của mình một cách tối đa, nên thay vì xấu đi thì nàng lại có tướng phú quý đầy đặn độc nhất vô nhị trong trong hậu cung này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play