Cung nhân đều lui ra ngoài, trong tẩm điện chỉ còn lại một ngọn nến.
Tiêu Hề Hề nằm trong lòng Lạc Thanh Hàn, nhẹ giọng hỏi.
“Sau khi nôn máu, chàng còn di chứng gì nữa không?”
Lạc Thanh Hàn biết nàng đang lo điều gì, thấp giọng nói “Ngoài khẩu vị có hơi kém, không có vấn đề gì khác.”
Hắn dừng một chút rồi nói “Từ lúc nàng về, khẩu vị của ta tốt hơn nhiều rồi.”
Tiêu Hề Hề áp mặt vào ngực hắn, thầm nghĩ sau này mỗi ngày nàng phải đốc thúc việc ăn uống của hắn, chăm sóc sức khỏe của hắn thật tốt.
Bọn họ nỗ lực rất nhiều mới đi được đến ngày hôm nay, nhất định phải sống lâu một chút để tận hưởng cuộc sống.
Có lẽ vì đã nói hết mọi chuyện nên tối nay Lạc Thanh Hàn ngủ cực kỳ sâu, không hề có giấc mơ nào.
Sáng hôm sau thức dậy, hắn thấy sảng khoái, có cảm giác thư thái đã lâu không có.
Hắn vừa xuống giường đã thấy Tiêu Hề Hề mở mắt.
Nàng ngồi dậy, dụi dụi mắt, giọng ồm ồm nói.
“Chàng dậy rồi à.”
Lạc Thanh Hàn “Ta phải thượng triều, vẫn còn sớm, nàng ngủ thêm một lát.”
Tiêu Hề Hề nói “Ta muốn ăn sáng với chàng.”
Nàng duỗi người, vén chăn xuống giường.
Các cung nữ thái giám đang đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động, lập tức mở cửa bước vào hầu hạ hai người tắm rửa thay y phục.
Hiếm khi Tiêu Hề Hề dậy sớm như vậy, lúc này đầu óc nàng vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ.
Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn thấy bữa sáng thơm phức, nàng mới thoát khỏi trạng thái mơ màng.
Bữa sáng hôm nay là cháo kê, ngoài ra còn có mười mấy món khác.
Tiêu Hề Hề múc cho Lạc Thanh Hàn một bát cháo đầy trước, sau đó múc cho mình một bát cháo khác.
Nàng ăn một mạch hết nửa bát.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Sao nàng đột nhiên nghĩ đến việc dậy sớm cùng ta dùng bữa?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu khỏi bát, lẩm bẩm nói “Ta phải đốc thúc việc ăn uống của chàng, lỡ như chàng nhân lúc ta không có mặt lại ăn uống không tử tế thì sao?”
Cảm nhận được sự quan tâm của nàng, Lạc Thanh Hàn thấy ấm áp, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Hôm nay nàng thấy thế nào? Còn khó chịu không?”
Tiêu Hề Hề “Không sao, tốt hơn nhiều rồi.”
Ăn sáng xong, Lạc Thanh Hàn dặn dò.
“Nàng vẫn chưa khỏi hẳn, phải chăm sóc bản thân thật tốt, không được chạy lung tung, không được ăn uống bậy bạ, ta sẽ bảo Mặc Họa và Bảo Cầm trông chừng nàng.”
Tiêu Hề Hề ậm ờ một tiếng.
Lạc Thanh Hàn “Lát nữa ta sẽ gọi Phương thái y tới khám cho nàng.”
Hai mắt của Tiêu Hề Hề sáng lên, lát nữa có thể gặp Đại sư huynh rồi!
Lạc Thanh Hàn thấy nàng như vậy, trong lòng hơi không vui, nghiêm mặt hỏi.
“Nếu có một ngày ta và Đại sư huynh của nàng cùng rơi xuống sông, nàng sẽ …”
Tiêu Hề Hề trả lời nhanh “Ta sẽ dựa vào tư thế rơi xuống nước của hai người đưa ra đánh giá chính xác!”
Hoàng đế bệ hạ rời cung Vị Ương với tâm trạng khó tả.
Sau khi tiễn Hoàng đế, Tiêu Hề Hề vui vẻ về phòng ngủ một giấc.
Lúc nàng thức dậy thì mặt trời đã lên cao.
Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng thay y phục vừa nói.
“Phương thái y đến rồi, đang đợi ở trắc điện.”
Biết Đại sư huynh đến, Tiêu Hề Hề vui mừng, thay y phục xong lập tức chạy tới trắc điện.
Bảo Cầm đuổi theo nhắc nhở.
“Nương nương đi chậm thôi, người vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu!”
Tiêu Hề Hề không quay đầu nói “Chỉ mấy bước thôi, không sao đâu.”
Trong trắc điện, Phương thái y đang uống trà, theo yêu cầu của hắn, cung nữ đặc biệt thêm cẩu kỷ vào trà.
Thấy Quý phi đến, Phương thái y đặt tách trà xuống, đứng dậy hành lễ.
Tiêu Hề Hề vẫy vẫy tay cho mọi người lui xuống.
Trong trắc điện chỉ còn lại hai người.
Nàng bước nhanh tới, hai mắt sáng ngời nhìn Phương thái y.
“Đại sư huynh!”
Phương thái y cong khóe miệng mỉm cười “Sư muội.”
Tiêu Hề Hề vui mừng “Quả nhiên là huynh, không phải huynh đi rồi sao? Sao lại vào cung rồi? Còn trở thành thái y?”
Phương Vô Tửu cười nói “Thân thể của muội sơ hở là nôn máu, sao ta yên tâm được? Sau khi ta chia tay với muội, vẫn luôn ở trong thành Thịnh Kinh, khi biết muội vào cung trở thành Quý phi, ta bèn nghĩ cách lôi kéo quan hệ với Thái y lệnh, cải trang trà trộn vào Thái y viện.”
Tiêu Hề Hề vô cùng cảm động “Đại sư huynh thật tốt với ta, ta thề sẽ không bao giờ gọi huynh là Phương lão cẩu nữa, ta sẽ gọi huynh là Phương ba ba!”
Phương Vô Tửu “……”
Hắn bình thản mỉm cười, hình như thuốc mà nha đầu này uống chưa đủ đắng, cần phải thêm liều lượng.
Tiêu Hề Hề kéo tay áo hắn hỏi “Sau này huynh không đi nữa sao?”
Phương Vô Tửu “Ừm, trước khi muội hoàn toàn bình phục, ta sẽ không đi.”
Nói vậy, ít nhất ba năm huynh ấy sẽ không đi, Tiêu Hề Hề vui vẻ kêu lên “Tốt quá rồi!”
Phương Vô Tửu “Đưa tay cho ta.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn đưa tay phải ra.
Phương Vô Tửu bắt mạch cho nàng.
Một lúc sau, hắn mới buông tay, bình tĩnh nói “Khí huyết của muội còn rất yếu, phải nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ.”
Tiêu Hề Hề vừa nghĩ tới bát thuốc đắng nghét, không khỏi rơi nước mắt đau thương.
“Đại sư huynh, có thể đổi thuốc khác ít đắng hơn được không?”
Phương Vô Tửu cười hiền hòa “Không thể.”
Tiêu Hề Hề “Hu hu hu ~”
Phương Vô Tửu mặc kệ nàng giả khóc, nhẹ giọng hỏi “Hôm qua tại sao muội lại nôn máu? Có phải có người bắt nạt muội?”
Tiêu Hề Hề bĩu môi “Không ai bắt nạt ta cả, là do ta đau lòng, nhất thời không kìm được nên mới làm độc cổ phát tác.”
Phương Vô Tửu “Nhưng ta nghe nói muội bị Lục tiệp dư chọc tức tới nôn máu.”
Tiêu Hề Hề sợ hắn nghĩ nhiều nên kể lại chuyện hôm qua.
Phương Vô Tửu nghe xong chậm rãi nói “Hoàng thượng đã đày Lục tiệp dư vào lãnh cung, Lục tiệp dư là cháu gái của Thái hoàng thái hậu, chắc chắn trong lòng Thái hoàng thái hậu không vui, bà ấy có lẽ sẽ trút giận lên muội.”
Tiêu Hề Hề “Ồ.”
Phương Vô Tửu muốn nàng cẩn thận hơn, đừng sống ngày nào hay ngày đó nữa, nhưng khi thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của nàng, lời tới miệng lại thay đổi.
“Nhưng muội cũng không cần quá lo, có Hoàng thượng bảo vệ muội, ta cũng sẽ âm thầm để mắt tới muội, muội sẽ không sao cả, cứ thoải mái mà sống cuộc sống của muội đi.”
Tiêu Hề Hề nghe vậy liền bật cười “Ừm!”
Nàng chạy ra cửa nói với Bảo Cầm đang đứng bên ngoài.
“Đi lấy hộp bánh trung thu làm hôm qua và một ít trà tới đây, phải là loại ngon nhất.”
“Vâng.”
Bảo Cầm nhanh chóng mang đồ đến.
Tiêu Hề Hề đặt gói bánh trung thu và lá trà vào tay Phương Vô Tửu, bảo hắn đem về từ từ ăn.
Phương Vô Tửu không khách sáo với nàng, thu dọn đồ đạc xong liền cáo từ rời đi.