Càng đến gần, tiếng hát càng rõ.

Ngoài giai điệu du dương, còn có một loại u sầu sâu thẳm không gạt bỏ được, khiến người ta thấy rất khó chịu.

Lạc Thanh Hàn dừng bước, nhìn nữ nhân đang quay lưng trước mặt mình, trầm mặc không nói.

Mãi đến khi giai điệu kết thúc, nữ nhân đó mới quay lại.

Thanh Tùng đang trốn trong góc tối, mở to mắt cẩn thận quan sát.

Nhờ ánh trăng sáng, hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt của nữ nhân đó, là Triệu mỹ nhân!

Triệu mỹ nhân không ngờ Thái tử lại ở đây, sắc mặt sợ hãi tái nhợt, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ, không biết Thái tử Điện hạ ở đây, thần thiếp không kịp hành lễ, xin Điện hạ trách phạt.”

Giọng nàng vốn dễ nghe, nhưng lúc này hơi run lên vì sợ, càng có cảm giác mong manh khiến người khác nhìn thấy xót thương, dù ai nghe thấy cũng không nỡ quở trách.

Lạc Thanh Hàn bảo nàng đứng dậy.

Triệu mỹ nhân mặc váy xanh nhạt, chất vải mềm mỏng ôm sát cơ thể, khiến dáng người nàng càng thêm uyển chuyển mảnh mai, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp, đôi môi căng mọng hồng hào, đẹp không gì sánh được.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn Thái tử ở khoảng cách gần như vậy, vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Nàng thận trọng ngẩng đầu, ngượng ngùng rụt rè nhìn Thái tử.

Con ngươi long lanh che giấu tình ý hiện rõ.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng vừa rồi hát khúc gì?”

“Là giai điệu dân gian ở quê thần thiếp, tên là ‘Thuyền đêm ngắm mây chiều’.”

“Quê của nàng ở quận Trần Lưu?”

“Đúng vậy.”

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm nàng một hồi “Ta không biết, trong Đông cung có người cùng quê với mẫu phi, nàng vào cung thế nào?”

Triệu mỹ nhân bị hắn nhìn đến mức hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói “Năm ngoái thần thiếp tuyển tú vào cung.”

“Đã muộn như vậy, nàng không ở trong phòng, chạy tới đây làm gì?”

“Thần thiếp vào cung hơn nửa năm, rất nhớ người thân ở quê nhà, nhưng không dám nói người khác biết, chỉ có thể âm thầm đến đây hát giai điệu quê hương, coi như an ủi nỗi nhớ nhà.”

Cuối cùng, Triệu mỹ nhân mất mát cúi đầu, trâm vàng hồ điệp trên búi tóc của nàng khẽ rung lên.

Lạc Thanh Hàn đưa tay phải nắm cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau.

Nhìn dung mạo tuấn tú của Thái tử, nhịp tim của Triệu mỹ nhân tăng nhanh không thể kiểm soát, thân thể hơi nhũn ra.

Nàng vô cùng thẹn thùng, muốn tránh né, nhưng lại không nỡ, thanh âm khẽ run, giống như hải đường nở rộ chờ tình nhân đến hái.

“Thái tử Điện hạ …”

Thường công công định nhắc nhở Thái tử Điện hạ, nơi này là bên ngoài, nếu có người đi ngang thấy cảnh này thì không hay, nếu Điện hạ muốn gần gũi mỹ nhân thì cũng nên về phòng.

Nhưng hắn biết tính tình của Thái tử, nếu nói ra lời này, nhất định sẽ bị tát vào mặt.

Thường công công chỉ có thể thầm thở dài, xua xua tay với cung nữ thái giám phía sau.

Mọi người thức thời quay đầu lại, không dám nhìn nữa.

Thanh Tùng trốn trong góc tối nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ, Triệu mỹ nhân thành công rồi!

Hắn sợ xem tiếp sẽ thấy cảnh không nên nhìn, dù sao chuyện nên biết hắn cũng đã biết, không cần ở lại đây nữa, hắn dời ánh mắt, lặng lẽ chạy đi.

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Triệu mỹ nhân trước mặt, không có phản ứng gì với nét mặt ngượng ngùng của nàng, ánh mắt sắc lạnh như dao.

“Ai sai nàng đến đây ca hát? Là ai nói nàng biết, mẫu phi của ta là người quận Trần Lưu?”

Thân thể mỏng manh của Triệu mỹ nhân run rẩy, rồi cả người nàng cứng ngắc.

Đồng tử của nàng hơi có rút, vẻ mặt nháy mắt hoảng loạn.

“Điện hạ nói gì? Thần thiếp nghe không hiểu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play