Mắt Tiêu Hề Hề tức thì đỏ lên.

Lạc Thanh Hàn chăm chú nhìn nàng “Xin hỏi, điều ước của ta có thể thành hiện thực không?”

Tiêu Hề Hề ngấn nước mắt gật đầu mạnh.

“Có thể, nhất định có thể!”

Lạc Thanh Hàn thấp giọng nói “Đây là tự nàng nói đấy.”

Hi vọng lần này nàng có thể giữ lời, không gạt hắn nữa.

Hai người trở về cung Vị Ương.

Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề “Muộn rồi, nàng về ngủ đi.”

“Ừm.”

Tiêu Hề Hề trở về phòng mình.

Cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa.

Nàng xõa tóc, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, ngồi trên giường nhưng không ngủ được.

Trong đầu nàng tràn ngập những lời Lạc Thanh Hàn nói.

Nàng cảm nhận được Lạc Thanh Hàn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng, nhưng hắn lại không hỏi gì cả.

Bộ dáng rõ ràng rất quan tâm nhưng phải kìm nén khiến nàng thấy đau lòng.

Nàng muốn dỗ dành hắn.

Tiêu Hề Hề đứng lên, mở cửa ra ngoài.

Một đêm giữa hạ, trời đêm đầy sao lấp lánh, cẩm tú cầu trong sân đang nở rộ.

Tiêu Hề Hề đặc biệt chọn một đóa cẩm tú cầu tím nở đẹp nhất, hái nó xuống giấu sau lưng, loạng choạng đến tẩm điện của Hoàng đế.

Ngoài tẩm điện có thái giám canh gác, vì Hoàng đế đã dặn trước, dù Nam Phượng công chúa muốn đi đâu cũng không được ngăn cản, cho nên thái giám thấy nàng đến cũng không ngăn cản, chỉ hành lễ với nàng.

Lúc Tiêu Hề Hề nghênh ngang đi vào tẩm điện, thấy Lạc Thanh Hàn đang uống thứ gì đó.

Thường công công thấy nàng đến, vội vàng hành lễ.

“Nô tài bái kiến công chúa điện hạ.”

Động tác đang uống thứ gì đó của Lạc Thanh Hàn dừng lại.

Hắn đặt bát xuống nhìn Tiêu Hề Hề.

“Sao nàng lại tới đây?”

Tiêu Hề Hề chạy tới, đang định nói chuyện, chợt thấy thuốc còn dang dở trong bát của hắn, nàng giật mình.

Nàng ngạc nhiên hỏi “Sao ngài lại uống thuốc? Ngài bệnh rồi sao?”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Chỉ là thuốc bổ điều dưỡng thân thể thôi.”

Tiêu Hề Hề không dễ bị lừa như vậy “Ngài đang yên lành như vậy, cần bồi bổ thân thể làm gì? Rốt cuộc ngài sao vậy?”

Lạc Thanh Hàn “Gần đây ta bị cảm lạnh, không có chuyện gì lớn, uống chút thuốc là được.”

Tiêu Hề Hề nửa tin nửa ngờ “Thật sao?”

Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng không tin, có thể gọi thái y đến hỏi.”

Tiêu Hề Hề quả thật rất muốn gọi thái y hỏi rõ, nhưng giờ đã muộn, các thái y có lẽ nghỉ ngơi hết rồi, vì chút chuyện này mà chạy đến thì không hay chút nào.

Bỏ đi, ngày mai hỏi cũng chưa muộn.

Bây giờ nàng có việc khác phải làm.

“Ngài đoán xem ta mang gì tới?”

Lạc Thanh Hàn “Hoa.”

Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Sao ngài biết?”

Lạc Thanh Hàn “Ta ngửi thấy hương hoa rồi.”

Tiêu Hề Hề lấy đóa cẩm tú cầu tím giấu sau lưng đưa cho hắn, cợt nhả hỏi.

“Tiểu ca ca, chàng có người trong lòng chưa?”

Lạc Thanh Hàn “Có.”

Tiêu Hề Hề “Có ngại đổi một người trong lòng khác không?”

Lạc Thanh Hàn “Ngại.”

Tiêu Hề Hề “Có ngại thêm một người trong lòng khác không?”

Lạc Thanh Hàn “Không ngại.”

Hắn giơ những ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy đóa cẩm tú cầu tím.

Tiêu Hề Hề chua chát nói “Có một người còn chưa đủ, còn muốn thêm một người nữa, tim ngài chứa được nhiều vậy sao?”

Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi cong lên “Dù thêm bao nhiêu người, thật ra vẫn cùng một người đó, đương nhiên chứa được.”

Tiêu Hề Hề “……”

Cưa trai thất bại, còn bị cưa ngược lại.

Nàng phát hiện sau khi Thái tử trở thành Hoàng đế, chẳng những tuổi lớn hơn, mà còn trưởng thành hơn, sức phòng thủ cũng cao hơn.

Thường công công không biết đã lui ra ngoài từ lúc nào.

Lúc này trong tẩm điện chỉ có hai người họ.

Lạc Thanh Hàn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho nàng ngồi.

Sau khi Tiêu Hề Hề ngồi xuống, nàng nhìn xung quanh, phát hiện nơi này khác rất nhiều với tẩm điện trong trí nhớ của mình.

Không chỉ vị trí các đồ nội thất thay đổi, mà những thứ nhỏ nhặt như bình hoa, tranh vẽ, vật trang trí cũng đã đổi hết, tổng thể nhìn đơn giản trang nhã hơn, đồng thời cũng lạnh lùng trầm lắng hơn.

Ánh mắt nàng cuối cùng dừng trên chiếc giường mình đang ngồi.

Nàng thấy chiếc giường cũng mới, chắc cũng đã đổi rồi.

Nghĩ lại cũng phải, Tiên đế đã chết trên giường trong tẩm cung, tân đế sao có thể tiếp tục ngủ trên chiếc giường từng chết người như vậy?

Lạc Thanh Hàn thấy nàng ngẩn người nhìn chiếc giường, hỏi “Nàng thích chiếc giường này?”

Tiêu Hề Hề mơ hồ trả lời “Cũng tạm.”

Lúc này, nàng thấy hơi chột dạ.

Tuy quan hệ giữa Lạc Thanh Hàn và Tiên đế không tốt mấy, nhưng dù sao Tiên đế cũng là cha ruột của hắn.

Lạc Thanh Hàn sẽ nghĩ thế nào nếu biết nàng giết cha mình?

Tiêu Hề Hề không dám nghĩ xa hơn.

Lúc nàng hạ độc Tiên đế, nàng tưởng mình sẽ không sống được bao lâu, cho nên lúc ra tay nàng không chút kiêng dè.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.

Nàng chẳng những không chết mà còn quay lại.

Lạc Thanh Hàn nhận thấy vẻ mặt nàng không ổn, chủ động hỏi.

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Tiêu Hề Hề nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, chợt thấy hơi hoảng.

Nàng mở miệng “Ta …”

Nói xong một chữ, nàng không biết nên nói gì nữa?

Lẽ nào bảo nàng nói, ta vì bảo vệ chàng, nên hạ độc giết cha chàng?

Lời này dù nghe sao vẫn cảm thấy như đầu óc có bệnh.

Lạc Thanh Hàn cảm giác được nàng có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, nên yên lặng chờ đợi, nhưng chờ một lúc lâu, hắn vẫn không thấy nàng nói xong, không nhịn được hỏi.

“Nàng sao vậy?”

Tim Tiêu Hề Hề thắt lại, buột miệng nói “Ta đói rồi.”

Lạc Thanh Hàn ngẩn người.

Hắn không ngờ đối phương nhịn một hồi lâu lại nói ra một câu như vậy.

Tiêu Hề Hề không dám nhìn vào đôi mắt dò hỏi của hắn, chột dạ cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi.

Dù Lạc Thanh Hàn muốn biết vừa rồi nàng muốn nói thật điều gì, nhưng trong lòng hắn biết, chuyện này không thể nóng vội.

Khó lắm mới đợi được người về, lỡ dọa người sợ bỏ chạy thì sao?

Hắn cố gắng dịu giọng nhất có thể “Nàng đói rồi à?”

Tiêu Hề Hề vội gật đầu, nhanh chóng đáp “Ừm ừm!”

Nàng nhìn Lạc Thanh Hàn bằng ánh mắt mong đợi, hi vọng đối phương nhân cơ hội mời nàng ăn khuya, như vậy nàng có thể tự nhiên che đậy lo lắng và chột dạ vừa rồi, đồng thời có một đêm khuya ngon lành, một công đôi việc!

Lạc Thanh Hàn “Nếu đói rồi thì mau về ngủ đi, ngồi mãi chỉ lãng phí sức lực.”

Tiêu Hề Hề “……”

Dù hắn có trở thành Hoàng đế, cũng vẫn là trai thẳng cứng nhắc.

Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, đứng dậy.

“Vậy ta về đây, ngài nghỉ ngơi cho tốt.”

Lạc Thanh Hàn “Ừm.”

Tiêu Hề Hề bước hai bước, thì dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

“Ta về thật đó.”

Khóe miệng Lạc Thanh Hàn hơi cong lên “Ừm.”

Tiêu Hề Hề vẫn không chịu bỏ cuộc “Lẽ nào ngài không thấy một mình ngủ trên giường lớn như vậy có chút cô đơn sao?”

Lạc Thanh Hàn “Đúng là có chút cô đơn, nhưng ta đã quen rồi.”

Tiêu Hề Hề “……”

Sao lại nghe thấy có chút chua chát vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play