Trang phục của Nam Nguyệt rất khác với trang phục của Đại Thịnh.

Trong mắt người Đại Thịnh, quần áo của họ rất quái dị.

Một nhóm người mặc trang phục quái dị lang thang trên đường phố Thịnh Kinh, tức thì làm phủ Kinh Triệu chú ý.

Sau khi Tiêu Hề Hề mua quần áo xong, cùng mọi người bước ra khỏi tiệm vải, thì bị một nhóm quan binh chặn lại.

Quan binh hỏi bọn họ là ai? Từ đâu đến? Định làm gì?

Việt Cương chủ động bước tới, giới thiệu danh tính và mục đích bằng tiếng phổ thông Đại Thịnh, đồng thời lấy phong thư do Nam Nguyệt vương viết đưa cho quan binh.

Sau khi biết đây là sứ đoàn đến từ Nam Nguyệt, thái độ của quan binh phủ Kinh Triệu mềm mỏng hơn rất nhiều, nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác.

Tiếp đón khách nước ngoài luôn do Hồng Lư Tự phụ trách.

Quan binh của phủ Kinh Triệu lập tức báo chuyện này cho phủ doãn Mai Quảng Đào, sau khi Mai Quảng Đào biết chuyện, tuy tò mò mục đích của sứ đoàn Nam Nguyệt nhưng cũng không can thiệp quá nhiều, trực tiếp phái người đi thông báo với Hồng Lư Tự.

Thiếu khanh Hồng Lư Tự đích thân tiếp đón sứ đoàn Nam Nguyệt, sắp xếp một nơi để họ nghỉ ngơi.

Sau đó Thiếu khanh Hồng Lư Tự đích thân vào cung, bẩm báo chuyện này với Hoàng đế.

“Sứ đoàn Nam Nguyệt có năm mươi hai người, dẫn đầu là Nam Phượng công chúa của Nam Nguyệt, vi thần đã cho người điều tra, bọn họ vào thành ba ngày trước, mãi đến hôm nay mới tiết lộ danh tính.”

Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Có hỏi rõ mục đích tới đây của bọn họ chưa?”

Thiếu khanh Hồng Lư Tự thành thật nói “Bọn họ nói phụng lệnh Nam Nguyệt vương đến cầu kiến bệ hạ, bọn họ còn mang theo một phong thư của Nam Nguyệt vương.”

Nói xong, Thiếu khanh lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên.

Thường công công đi tới, cầm thư mở phong bì, lấy thư ra dâng lên Hoàng đế.

Lạc Thanh Hàn mở thư đọc nhanh nội dung.

Thì ra Nam Nguyệt đang nội loạn, đại vu gây chiến với Nam Nguyệt vương.

Đại vu kéo Mạc Bắc tới tiếp viện, Nam Nguyệt vương muốn cầu xin Đại Thịnh xuất binh.

Nam Nguyệt vương hứa hẹn nhiều lợi ích trong thư.

Nhưng Lạc Thanh Hàn không có hứng thú.

Hắn thản nhiên đặt thư sang bên “Khanh về trước đi, người đến đều là khách, tiếp đãi bọn họ cho tốt.”

Hắn thậm chí còn không nhắc đến việc muốn gặp sứ đoàn Nam Nguyệt, thế nên ý là muốn lờ bọn họ đi.

Thiếu khanh Hồng Lư Tự hiểu ý, chắp tay đáp vâng, cung kính lui ra ngoài.

Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.

Sứ đoàn Nam Nguyệt không thấy Hoàng đế Đại Thịnh triệu kiến.

Đây chắc chắn không phải dấu hiệu tốt.

Việt Cương lo lắng, sợ Đại Thịnh không đồng ý giúp nên vội vàng đến gặp Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề bàn bạc chuyện này.

Phương Vô Tửu không ngạc nhiên.

“Bây giờ chúng ta đang nhờ người khác giúp đỡ, chúng ta càng gấp thì càng có lợi cho Đại Thịnh. Đợi đến lúc chúng ta không chờ được nữa, chắc chắn sẽ đồng ý với bất kỳ điều kiện nào, khi đó Đại Thịnh mới có thể thu được nhiều lợi ích nhất từ Nam Nguyệt.”

Việt Cương lo lắng nói “Bọn họ cần bao nhiêu lợi ích mới đồng ý xuất binh? Chúng ta có thể đợi, nhưng Nam Nguyệt không đợi được.”

Nếu quân tiếp viện của Mạc Bắc đến Nam Nguyệt thì kết quả rất khó nói.

Hắn đứng về phía Nam Nguyệt vương, nếu Nam Nguyệt vương thua, cả nhà của hắn sẽ xong đời.

Phương Vô Tửu “Hiện giờ chỉ có thể dâng thêm vài tấu chương, cố gắng hạ thấp thái độ một chút, ít nhất có thể khiến Hoàng đế Đại Thịnh gặp chúng ta một lần.”

Việt Cương thận trọng liếc nhìn Tiêu Hề Hề, sau đó trầm giọng hỏi.

“Chúng ta có cần nhắc đến công chúa trong tấu chương không? Nể mặt công chúa, Hoàng đế Đại Thịnh có thể sẽ đồng ý gặp chúng ta.”

Phương Vô Tửu lắc đầu “Không được.”

Tấu chương giao nộp phải qua tay nhiều người, nếu kể hết mọi chuyện về Hề Hề trong tấu chương, chẳng khác nào để người trong triều biết hết.

Đây chắc chắn không phải chuyện tốt cho Hề Hề.

Bây giờ nàng đã đổi thân phận, bớt đi những tranh chấp, không cần phải ôm chuyện vào người.

Về phần Hoàng đế không muốn gặp bọn họ, đây không phải vấn đề lớn.

Suy cho cùng, Hoàng đế chỉ muốn lờ bọn họ, không phải thật sự không muốn gặp, chỉ là đợi thêm một lúc mà thôi, khi thời gian đến, Hoàng đế tự nhiên sẽ gặp bọn họ.

Phương Vô Tửu tiếp tục viết tấu chương.

Văn chương của hắn rất hay, nội dung viết rất thuyết phục.

Tấu chương lần lượt được đưa vào cung nhưng vẫn không nhận được phản hồi.

Việt Cương hàng ngày đến gặp Thiếu khanh Hồng Lư Tự, dò hỏi khi nào mới có thể gặp Hoàng đế?

Thiếu khanh Hồng Lư Tự chỉ nói Hoàng đế gần đây rất bận, đợi thêm một thời gian nữa đi.

Lúc đầu Việt Cương còn nhịn được, nhưng sau đó hắn không nhịn được nữa, tức giận hỏi.

“Rốt cuộc Hoàng đế Đại Thịnh các ngươi đang bận việc gì? Đã nhiều ngày như vậy vẫn chưa bận xong? Có phải các ngươi đang cố kiếm cớ lừa gạt chúng ta không?!”

Thiếu khanh Hồng Lư Tự vội nói “Hoàng đế của chúng ta hiện đang bận tuyển tú, thật sự không có thời gian rảnh, các người đợi thêm một thời gian nữa, qua khoảng thời gian này, chắc chắn sẽ có thời gian gặp các người.”

Việt Cương là kẻ nhà quê đến từ Nam Nguyệt, không biết tuyển tú là gì.

Hắn tức giận quay về, lại không cam lòng, nên chạy đến chỗ Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu hỏi tuyển tú là gì?

Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề sửng sốt.

Tiêu Hề Hề hỏi “Ngươi làm sao biết tuyển tú?”

Sau đó Việt Cương kể lại cuộc trò chuyện giữa hắn và Thiếu khanh Hồng Lư Tự.

Khi biết Lạc Thanh Hàn sắp tuyển tú, Tiêu Hề Hề cảm giác như mình vừa đập vỡ một bình ngũ vị, tất cả ngọt đắng cay mặn đều hiện lên trong đầu.

Cả người nàng chùng xuống nhanh chóng, đôi mắt nàng mờ đi.

Sắc mặt Phương Vô Tửu cũng không tốt.

“Muội liều mạng đến đây tìm hắn, hắn lại đang bận lấp đầy hậu cung.”

Tiêu Hề Hề thấy khó chịu, nghe vậy hốc mắt lập tức đỏ lên.

Thấy bộ dạng ấm ức của nàng, Phương Vô Tửu thấy vô cùng đau lòng, xoa xoa đầu nàng an ủi “Đừng khóc, không đáng.”

Tiêu Hề Hề lau mắt “Thật ra dù không tuyển tú thì hậu cung cũng đã rất nhiều người rồi.”

Phương Vô Tửu “Vậy muội còn quay về tìm hắn, chia sẻ một nam nhân với nhiều nữ nhân như vậy, muội không thấy khó chịu sao?”

Tiêu Hề Hề “Ta chỉ muốn nhìn chàng một chút, ta thích chàng mà, chỉ muốn xem chàng có khỏe không, chỉ cần chàng khỏe thì ta yên tâm rồi.”

Phương Vô Tửu “Sau khi xem xong thì sao?”

Tiêu Hề Hề không thể trả lời.

Phương Vô Tửu “Nếu muội vào hậu cung, đồng nghĩa sau này hắn sẽ là lựa chọn duy nhất của muội, nhưng hắn có vô số lựa chọn, muội cũng sẽ không phải là lựa chọn duy nhất của hắn.”

Lời thực tế này quá đau lòng.

Tiêu Hề Hề thấy mình khó chịu gần chết.

Trong tim có cảm giác đau nhói mơ hồ.

Sau đó, nàng cảm nhận được vị ngọt tanh dâng lên cổ họng.

Nàng mở miệng phun ra một ngụm máu!

Phương Vô Tửu và Việt Cương đều thay đổi sắc mặt.

Phương Vô Tửu bế nàng lên giường, bắt mạch cho nàng.

Hắn cau mày nhìn Tiêu Hề Hề, giọng điệu trầm trọng.

“Xem mạch của muội, muội trúng độc rồi.”

Tiêu Hề Hề yếu ớt nói “Là độc cổ của cổ Hóa Thân sót lại trong cơ thể ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play