Nội loạn ở Nam Nguyệt bắt đầu.

Nam Nguyệt vương bệnh nặng không thể rời giường, không còn sức lực quản trận chiến, thế nên nhiệm vụ chỉ huy điều động đều đổ lên vai Huyền Cơ Tử.

Tuy Huyền Cơ Tử bình thường không ra đâu, nhưng vào lúc quan trọng lại rất đáng tin.

Dưới sự chỉ huy của ông, phản quân do đại vu cầm đầu chẳng những không giành được lợi thế mà luôn ở thế bất lợi.

Cảm giác bị chèn ép này khiến đại vu thấy bực bội.

Hắn vốn nghĩ Nam Nguyệt vương đang bệnh nặng, nhất định không có sức chỉ huy trận chiến, phản quân do hắn chỉ huy hẳn có thể dễ dàng giành thắng lợi.

Nào ngờ Nam Nguyệt vương lại mời tiếp viện bên ngoài!

Đại vu nghiến răng nghiến lợi.

Không phải mời tiếp viện bên ngoài thôi sao? Hắn cũng có thể!

Huyền Cơ Tử đã sớm đoán được đại vu sẽ cầu cứu tiếp viện bên ngoài.

Dù sao thế cục hiện giờ rất bất lợi cho đại vu, nếu muốn lật ngược tình thế, hắn chỉ có thể cầu cứu tiếp viện bên ngoài.

Theo lý thì nước gần Nam Nguyệt nhất là Đại Thịnh.

Nhưng Đại Thịnh sản vật phong phú, binh mã mạnh mẽ, một nước nhỏ như Nam Nguyệt không thể sánh được, đại vu không thể đưa ra bất kỳ lợi ích nào có thể đánh động Hoàng đế Đại Thịnh, nên đương nhiên không thể mời quân tiếp viện của Đại Thịnh.

Hơn nữa, hắn cũng sợ sau khi binh mã Đại Thịnh đến Nam Nguyệt thì không chịu đi, đến lúc đó thuận thế thôn tính Nam Nguyệt thì hắn sẽ mất nhiều hơn được.

Tiếp theo là nước Liêu.

Nhưng người Liêu hung hãn tham lam, nếu dẫn bọn họ vào Nam Nguyệt, dù cuối cùng thắng trận, Nam Nguyệt cũng sẽ bị đám sói đói này cướp bóc.

Vì vậy, đối với đại vu mà nói, đối tượng hợp tác tốt nhất chính là Mạc Bắc có thế lực ngang ngửa, còn cực kỳ thiếu muối.

Huyền Cơ Tử nói “Ta đã tính thời gian, khoảng một tháng nữa, quân tiếp viện từ Mạc Bắc sẽ đến Nam Nguyệt, chúng ta phải chuẩn bị trước.”

Tiêu Hề Hề đang ăn ve sầu nướng.

Hiện giờ vẫn đang là mùa xuân, nhưng thời tiết Nam Nguyệt nóng bức, ve sầu cũng đến mùa hoạt động.

Nàng bắt vài con ve sầu, nướng chín rồi chấm với muối tiêu, vừa thơm vừa giòn.

Nàng vừa ăn vừa hỏi “Người định làm gì?”

Huyền Cơ Tử chậm rãi nói.

“Ta định lập một sứ đoàn tới Đại Thịnh, xin Hoàng đế Đại Thịnh xuất binh giúp chúng ta. Đương nhiên, giúp đỡ mà ta nói chỉ là để quân Đại Thịnh bao quanh Nam Nguyệt. Chỉ cần Mạc Bắc biết Đại Thịnh đứng về phe chúng ta, Mạc Bắc sẽ không dám nhúng tay vào nội loạn ở Nam Nguyệt. Khi đó ta chỉ cần đối phó với đại vu thì nội loạn ở Nam Nguyệt sẽ lắng xuống.”

Tiêu Hề Hề nghiêm túc nhận xét “Ý tưởng hay, nhưng Hoàng đế Đại Thịnh dựa vào đâu mà xuất binh giúp Nam Nguyệt?”

Huyền Cơ Tử vỗ tay “Hỏi hay lắm!”

Phương Vô Tửu đã nhìn thấu kế hoạch của sư phụ, nhưng hắn không nói gì, chỉ im lặng xem kịch.

Huyền Cơ Tử vén vạt áo, ngồi xuống cạnh Tiêu Hề Hề, giả vờ thân thiết.

“Ta định chinh phục Hoàng đế Đại Thịnh từ hai khía cạnh. Một mặt là lợi ích. Ta muốn Nam Nguyệt mở cửa giao thương với Đại Thịnh. Nam Nguyệt không chỉ có hai hồ muối lớn mà muối được sản xuất ra vừa trắng vừa mịn. Dù là Đại Thịnh sản vật phong phú cũng sẽ rất thích. Nam Nguyệt sẽ bán muối cho Đại Thịnh với giá ưu đãi. Đại Thịnh tiếp tục bán cho người dân. Mua đi bán lại, Đại Thịnh sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”

Tiêu Hề Hề đang nhai rộp rộp, cảm thấy ý này rất hay, đôi bên cùng có lợi.

Huyền Cơ Tử xoa xoa tay, cười nói.

“Về mặt còn lại, đương nhiên là dùng tình cảm đánh động Hoàng đế Đại Thịnh. Hắn thích con như vậy. Con làm nũng, thả thính, nói mấy câu mềm mỏng với hắn. Dù hắn lòng dạ sắt đá đến đâu thì vẫn sẽ mềm lòng dưới móng vuốt của con.”

Tiêu Hề Hề ngừng ăn.

Nàng mặt không biểu cảm hỏi “Sư phụ, người đang bảo con đi mê hoặc chàng à?”

Huyền Cơ Tử chột dạ “Ầy, đừng nói khó nghe vậy chứ. Ta chỉ cần con thủ thỉ bên tai thôi. Dù sao con cũng muốn đi tìm hắn, chi bằng tiện tay giúp sư phụ một chút. Sư phụ đã già rồi, chỉ cầu xin con lần này, con nỡ lòng từ chối sao?”

Ông nói xong thì bắt đầu lau nước mắt.

Tiếc là lau rất lâu nhưng vẫn không thấy giọt nước mắt nào chảy ra.

Tiêu Hề Hề vô tình vạch trần ông.

“Dù người giả vờ khóc thì cũng xin người khóc nghiêm túc một chút được không?”

Huyền Cơ Tử buông tay xuống, thở dài “Con muốn sao thì mới giúp ta?”

Tiêu Hề Hề li.ếm muối tiêu trên ngón tay, chậm rãi nói.

“Con chỉ cần một lời nói thật của người.”

Huyền Cơ Tử “Lời gì?”

Tiêu Hề Hề “Nam Nguyệt vương là vợ của người thật sao?”

Huyền Cơ Tử “……”

Khuôn mặt già nua với khí chất tiên phong đạo cốt lập tức đỏ bừng.

Ông tức giận nói.

“Đang yên lành, con nói chuyện này làm gì?”

Tiêu Hề Hề đương nhiên nói.

“Nếu Nam Nguyệt vương là vợ của người, vậy bà ấy là sư mẫu của con. Sư mẫu gặp nạn, vậy con chắc chắn không chối từ. Nhưng nếu bà ấy chỉ là người ngoài, vậy thì con không cần bận tâm. Bản thân con còn một đống chuyện chưa giải quyết xong, làm gì có thời gian quan tâm chuyện của người khác?”

Huyền Cơ Tử chỉ vào nàng “Con quên Nam Nguyệt vương đã tặng cổ Hóa Thân cho con rồi sao? Người ta đã tặng bảo vật cho con, mà con lại không biết báo đáp ân tình?!”

Tiêu Hề Hề giống như lưu manh, không thấy xấu hổ mà còn tự đắc.

“Ừm, đúng vậy, con là người vong ân phụ nghĩa thế đấy.”

Huyền Cơ Tử suýt thì nghẹt thở.

Ông quay đầu nhìn đại đệ tử, muốn bảo đại đệ tử ra mặt nói giúp ông.

Nhưng Phương Vô Tửu chỉ cười ôn hòa.

“Con thấy sư muội nói cũng có lý, trước khi hành sự thì nên làm rõ người ta có phải người phe mình hay không, nếu là người phe mình, đương nhiên phải giúp.”

Huyền Cơ Tử bị hai đứa đệ tử bất hiếu này chọc tức, tóc bạc gần như nổ tung.

Ông thẹn quá hóa giận, nói “Hai con cố ý ép ta!”

Tiêu Hề Hề “Con chỉ muốn một đáp án chính xác, ép người hồi nào đâu? Phải hoặc không phải, hai đáp án này, người nói một cái đi.”

Huyền Cơ Tử “Nói gì mà nói?!”

Tiêu Hề Hề “Nói Nam Nguyệt vương có phải sư mẫu của bọn con không?”

Huyền Cơ Tử gân cổ không nói được lời nào.

Phương Vô Tửu thở dài “Hay là như vầy đi, nếu Nam Nguyệt vương là sư mẫu của bọn con, sư phụ nhéo mặt sư muội một cái, nếu không phải, sư phụ không cần làm gì hết, cứ đi luôn là được.”

Tiêu Hề Hề phản đối “Sao lại nhéo mặt ta? Sao không nhéo mặt huynh ấy?!”

Phương Vô Tửu “Vì mặt ta nhéo không đã bằng mặt muội.”

Tiêu Hề Hề “……”

Còn đương nhiên như vậy.

Huyền Cơ Tử im lặng nhéo mặt Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề ngẩn một hồi mới phản ứng lại, mở to mắt “Người thừa nhận rồi?!”

Huyền Cơ Tử tăng lực mạnh, nói “Đúng vậy, bây giờ đã hài lòng chưa?”

Tiêu Hề Hề bị nhéo đau, phí sức lắm mới có thể thoát khỏi tay của sư phụ.

Nàng che mặt lại, nói.

“Nhưng con vẫn còn một chuyện không hiểu được.”

Huyền Cơ Tử tức giận nói “Con còn muốn biết gì nữa?”

Tiêu Hề Hề “Nếu năm đó người chỉ lấy một sợi tóc của Nam Nguyệt vương, vậy người làm sao vượt qua nhiệm vụ sư môn?”

Sợi tóc đó có thể là bảo vật với Huyền Cơ Tử, nhưng với Huyền Môn lại chẳng là gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play