Phương Vô Tửu dịch lời của Tiêu Hề Hề sang tiếng Nam Nguyệt.

Việt Cương nghe xong, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Hắn nghi ngờ hai người lạ mặt này cố tình làm hắn ghê tởm nhưng hắn không có chứng cứ.

Khi canh rắn thơm ngon được bày lên bàn, Việt Cương không vui trong lòng, không có khẩu vị.

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu lại có khẩu vị tốt.

Hai người ăn uống ngon lành.

Vốn Việt Cương muốn khảo nghiệm hai người này, xem kết quả thì thực lực của hai người lợi hại hơn hắn mong đợi rất nhiều.

Dù trong lòng khó chịu nhưng hắn vẫn cố chịu đựng.

Ăn uống xong, Việt Cương đích thân dẫn Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề rời thôn, còn có một đội hai mươi người cùng đi về phía thôn Đại Nguyệt.

Thôn Đại Nguyệt là thôn lớn nhất trong số ba mươi hai thôn ở Nam Nguyệt, cũng là nơi Nam Nguyệt vương sống.

Một nhóm người đi xuyên qua rừng núi rậm rạp.

Nam Nguyệt có nhiều chướng khí, nơi nào bọn họ đi qua cũng có chướng khí.

Việt Cương là người địa phương, từ nhỏ dùng nhiều loại thuốc đặc biệt, cơ thể đã có khả năng chống lại chướng khí này.

Còn Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu là người ngoài, lần đầu tiên tiếp xúc với chướng khí này, Việt Cương không hề nhắc bọn họ cẩn thận chướng khí, theo lý mà nói bọn họ bây giờ phải xuất hiện triệu chứng trúng độc.

Thế nhưng hai người này vẫn không sao, bước chân nổi gió, tốc độ không hề chậm hơn nhóm người Việt Cương.

Việt Cương thấy vậy, trong lòng càng nghi ngờ lai lịch của hai người này, càng thận trọng hơn khi đối mặt với bọn họ.

Năm ngày sau, bọn họ thuận lợi đến thôn Đại Nguyệt.

Có lẽ vì Nam Nguyệt vương bệnh nặng nên không khí ở thôn Đại Nguyệt rất căng thẳng.

Sau một loạt kiểm tra, Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu cuối cùng đã gặp được Nam Nguyệt vương trong truyền thuyết.

Khi thấy Nam Nguyệt vương, Tiêu Hề Hề hơi giật mình.

Nàng vốn tưởng Nam Nguyệt vương là nam nhân, không ngờ lại là nữ nhân, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân rất xinh đẹp.

Nam Nguyệt vương khoảng chừng ba mươi, mặc một bộ váy thêu hoa phượng sặc sỡ, vòng eo thanh mảnh, cần cổ trắng ngần đeo nhiều tầng dây chuyền bạc, đầu đội hoa quán tinh xảo làm từ bạc.

Tuy bà không còn trẻ, nhưng vẫn có nét quyến rũ chín chắn chỉ có ở độ tuổi của mình.

Dù bà bệnh nặng, dáng vẻ hốc hác, mặt không còn chút máu, nhưng mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, bệnh thì vẫn đẹp.

Kỳ lạ thay, trên người bà không có hình xăm nào cả.

Việt Cương quỳ một chân, cúi đầu hành lễ.

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu không quỳ, bọn họ dùng cách của Đại Thịnh hành lễ với Nam Nguyệt vương.

Nam Nguyệt vương tựa vào giường, nhìn ba người một hồi, điềm nhiên nói.

“Miễn lễ.”

Bà nói lại là tiếng phổ thông Đại Thịnh, phát âm rất chuẩn, không có khẩu âm.

Việt Cương hiểu vài từ đơn giản của Đại Thịnh, trong đó có từ “miễn lễ”.

Hắn đứng dậy, giới thiệu lai lịch của Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu bằng tiếng Nam Nguyệt.

Nam Nguyệt vương khẽ gật đầu, nói bằng tiếng Nam Nguyệt.

“Ngươi tìm được hai người này đến chữa trị cho ta, vất vả cho ngươi rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Việt Cương khom người, cung kính lui xuống.

Nam Nguyệt vương nhìn Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu, nói bằng tiếng phổ thông Đại Thịnh.

“Hai người chắc không phải lang trung vân du gì đó nhỉ? Từ xa chạy đến Nam Nguyệt là vì chuyện quan trọng gì?”

Giọng điệu không hề khách khí.

Chỉ thiếu điều chỉ tay vào mặt bọn họ hỏi rốt cuộc có ý đồ gì?

Người dân Nam Nguyệt có lẽ sẽ dễ bị lừa, nhưng Nam Nguyệt vương thì lại khó.

Phương Vô Tửu không giấu giếm, bình tĩnh trả lời.

“Nói thật, chúng ta phụng lệnh sư phụ đến tặng ngài một thứ.”

Nam Nguyệt vương khẽ cau mày “Sư phụ của ngươi là ai?”

Phương Vô Tửu “Huyền Cơ Tử.”

Nam Nguyệt vương nghe thấy ba chữ này, nhất thời sửng sốt.

Phút chốc đầu óc bà như trống rỗng.

Bà nhanh chóng tỉnh táo, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt hiện lên tức giận.

“Tên đó vẫn chưa chết sao?!”

Tiêu Hề Hề ngẩn ra.

Thông thường khi thấy hậu bối của cố nhân đến thăm, không phải nên vui mừng sao?

Nhưng phản ứng ước gì Huyền Cơ Tử chết đi của Nam Nguyệt vương là sao đây?

Phương lão cẩu đúng là Phương lão cẩu, lúc này vẫn bình tĩnh, không hề hoảng.

“Sư phụ hiện giờ vẫn khỏe, ông ấy còn nhờ chúng ta thay mặt hỏi thăm ngài.”

Nam Nguyệt vương cười lạnh “Năm đó ông ta bỏ đi dứt khoát như vậy, đương nhiên sống khỏe, không chừng ông ta đã có mấy đứa con luôn rồi? Ông ta sống khỏe như vậy, bây giờ còn mặt mũi đến hỏi ta khỏe hay không à? Ngươi nhìn ta thế này, ngươi cảm thấy ta khỏe không?”

Vì quá xúc động nên hít thở không thông, nói xong bà ôm ngực ho kịch liệt.

Cuối cùng còn ho ra một vệt máu!

Thị nữ thấy vậy sợ hãi, cuống quít sai người đi gọi lang trung.

Phương Vô Tửu chủ động nói “Ta biết y thuật, hay là để ta khám cho Nam Nguyệt vương?”

Thị nữ không dám quyết định, nhìn sang Nam Nguyệt vương.

Nam Nguyệt vương yếu ớt thốt ra ba chữ.

“Không cần, cút!”

Thế là Phương Vô Tửu và Tiêu Hề Hề bị ánh mắt dữ tợn của thị nữ đuổi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc lang trung chạy vội tới.

Trong phòng hỗn loạn một hồi.

Lúc này không ai quan tâm Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu, bọn họ chỉ đành đứng ngoài cửa chờ.

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng hỏi “Đại sư huynh, rốt cuộc giữa sư phụ và Nam Nguyệt vương xảy ra chuyện gì? Tại sao Nam Nguyệt vương nghe đến tên sư phụ lại tức giận như vậy?”

Phương Vô Tửu thở dài.

“Cụ thể thì ta không rõ. Ta chỉ biết nhiệm vụ sư môn mà năm đó sư phụ nhận là lấy đi bảo vật quý giá nhất của Nam Nguyệt. Lúc đó sư phụ còn có mấy sư huynh đệ khác, nhưng cuối cùng chỉ có sư phụ hoàn thành nhiệm vụ. Ông ấy mang theo bảo vật về Huyền Môn, thuận lợi tiếp nhận vị trí chưởng môn, thề rằng đời này sẽ không bước vào Nam Nguyệt.”

Tiêu Hề Hề nhớ đến phản ứng kịch liệt vừa nãy của Nam Nguyệt vương, trong đầu lập tức hiện ra tiểu thuyết ngôn tình ngược luyến máu chó dài ba mươi ngàn chữ.

“Lẽ nào năm đó sư phụ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, nên cố ý lừa gạt tình cảm của Nam Nguyệt vương? Sau khi lấy được bảo vật mà nhiệm vụ chỉ định thì vứt bỏ Nam Nguyệt vương, dứt khoát trở về Huyền Môn tiếp nhận vị trí chưởng môSau khi lang trung rời đi, căn phòng im lặng trở lại.

Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu đoán chừng Nam Nguyệt vương đã bình tĩnh lại, lần nữa đi vào.

Nam Nguyệt vương đang nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, hốc hác hơn trước.

Thị nữ thấy Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu đi vào, lập tức nhướng mày mắng.

“Không phải đuổi các người đi rồi sao? Sao các người còn quay lại?”

Tiêu Hề Hề “Ta có thứ muốn đưa cho Nam Nguyệt vương.”

Nàng đưa túi thơm màu xanh.

Nam Nguyệt vương vừa thấy túi thơm đó, ánh mắt thay đổi rất nhiều.

Bà liếc nhìn thị nữ.

Thị nữ hiểu ý, tiến lên nhận lấy túi thơm đưa cho Nam Nguyệt vương.

Nam Nguyệt vương nhìn túi thơm trong tay, lẩm bẩm nói “Ta còn tưởng ông ta đã vứt túi thơm này lâu rồi.”

Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát biểu cảm của bà, thấy bà không tức giận, mới yên tâm một chút.

“Sư phụ giao túi thơm này cho ta, ông ấy dặn ta nhất định phải giao tận tay ngài.”

Đầu ngón tay của Nam Nguyệt vương nhẹ nhàng xoa túi thơm.

Năm đó bà còn là công chúa của Nam Nguyệt, vì bất mãn với hôn sự do người nhà sắp đặt, bà đã lén rời thôn Đại Nguyệt.

Bà một mình rời Nam Nguyệt, muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

Bà lớn lên ở Nam Nguyệt, chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Bà tò mò về mọi thứ bên ngoài.

Thế giới bên ngoài quả thật đầy màu sắc, nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, đối với công chúa Nam Nguyệt chưa trải sự đời mà nói, những nguy hiểm đó là điều nàng chưa từng nghe nói đến.

Nàng suýt rơi vào bẫy của kẻ xấu, vào lúc quan trọng, một thiếu niên anh tuấn ra tay kịp thời, cứu nàng khỏi kẻ xấu.

Sau đó hai người cưỡi ngựa phi nước đại trong gió, bỏ xa đám người xấu đang truy đuổi.

Đó là lần đầu tiên tiểu công chúa Nam Nguyệt cưỡi ngựa, nàng thích cảm giác như sắp bay, tâm tình đang tồi tệ của nàng cũng trở nên bay bổng.

Sau đó, nàng tặng túi thơm mang theo bên mình cho thiếu niên anh tuấn, chân thành nói.

“Chàng đã cứu ta, ta nợ chàng một mạng. Túi thơm này là do ta làm, trên đời chỉ có một cái. Chàng giữ cho kỹ. Nếu sau này chàng có chuyện gì cần giúp, có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào. Ta nhất định sẽ cố hết sức báo đáp chàng!”

Thiếu niên nhận túi thơm, mỉm cười đáp.

“Được.”

Nụ cười của thiếu niên như tia nắng sau mưa rọi vào tim tiểu công chúa.

Sau bao nhiêu năm, mọi thứ đã thay đổi.

Tiểu công chúa đã trở thành Nam Nguyệt vương.

Bà tưởng túi thơm này đã bị người đó vứt đi, không ngờ ông ấy còn nhờ người đưa nó về.

Nam Nguyệt vương cầm túi thơm trong tay, túi thơm biến dạng do cầm quá chặt.

Trên mặt bà xuất hiện nụ cười.

Trong nụ cười có một nỗi buồn khó tả.

“Nói đi, các người muốn gì?”

Tiêu Hề Hề tự dưng cảm thấy bà có hơi đáng thương.

Phương Vô Tửu nói “Chúng ta muốn cổ Hóa Thân.”

Thị nữ nghe thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cổ Hóa Thân là một trong những bảo vật của nước Nam Nguyệt, sao có thể dễ dàng cho như vậy?!

Nhưng Nam Nguyệt vương chỉ im lặng một lúc rồi đồng ý.

“Được.”

Thị nữ sốt ruột, thử khuyên nhưng Nam Nguyệt vương không đổi ý.

Nam Nguyệt vương sai người đi lấy cổ Hóa Thân.

Chuyện này làm những người khác ở thôn Đại Nguyệt hoảng hốt.

Kết quả không lấy được cổ Hóa Thân, lại kéo đến một đám người, từ số hình xăm dày đặc trên mặt những người này có thể thấy địa vị của bọn họ ở nước Nam Nguyệt rất cao.

Người dẫn đầu là một nam nhân khoảng ba mươi.

Hắn mặc áo choàng đen, mọi thứ từ cổ trở xuống đều được giấu trong áo choàng, cả ngón tay cũng giấu trong găng tay, chỉ lộ ra khuôn mặt.

Khuôn mặt nhợt nhạt của hắn phủ đầy những hình xăm đen.

Tiêu Hề Hề chỉ nhìn một lần mà cảm thấy chứng sợ dày đặc sắp phát tác.

Thị nữ thấy nam nhân áo choàng đen xuất hiện, lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Nô tỳ bái kiến đại vu.”

Nước Nam Nguyệt vẫn còn lưu giữ một số phong tục bộ lạc nguyên thủy, bọn họ thờ cúng quỷ thần, định kỳ tổ chức hoạt động hiến tế.

Cũng vì vậy, đại vu có địa vị và uy danh rất cao ở nước Nam Nguyệt.

Đại vu hơi khom người chào Nam Nguyệt vương trước, sau đó nhìn sang hai người lạ mặt duy nhất trong phòng, ánh mắt nham hiểm như rắn độc.

“Là các ngươi muốn lấy bảo vật của nước Nam Nguyệt chúng ta?”

Tiêu Hề Hề không biết trả lời thế nào.

Nam Nguyệt vương yếu ớt nói “Là ta đồng ý với bọn họ, đưa cổ Hóa Thân cho bọn họ.”

Đại vu lạnh giọng hỏi “Có phải ngài bệnh đến hồ đồ rồi không? Cổ Hóa Thân quý giá như vậy, sao có thể vô cớ cho người khác?”

Nam Nguyệt vương “Ta nói cho được là cho được.”

Đại vu “Nhưng …”

Nam Nguyệt vương ngắt lời hắn “Rốt cuộc ta là Nam Nguyệt vương hay ngươi là Nam Nguyệt vương?”

Đại vu nhìn chằm chằm bà một lúc rồi bỗng nhiên cười.

“Đương nhiên ngài là Nam Nguyệt vương.”

Nói xong, hắn lại quay sang nhìn Tiêu Hề Hề và Phương Vô Tửu, ánh mắt như chứa độc khiến người ta rất khó chịu.

Hắn quay người, tối sầm mặt bỏ đi.

Hắn dẫn đầu rời đi, những người khác tự nhiên cũng đi theo.

Nam Nguyệt vương đưa tay ra.

“Thải Điệp, đỡ ta dậy.”

Thị nữ tên Thải Điệp vội vàng đỡ bà dậy.

Nam Nguyệt vương khó nhọc đứng lên “Bọn họ cảm thấy ta sắp chết, không ai chịu nghe ta, muốn lấy cổ Hóa Thân, ta chỉ đành tự đi, hai người các ngươi cùng đi đi.”

Sức khỏe hiện tại của bà rất yếu, mỗi bước như đi trên mũi dao, vô cùng khó khăn.

Bà còn chưa bước ra khỏi phòng, trên mặt đã toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Hề Hề chủ động nói “Hay là ta cõng ngài?”

Nam Nguyệt vương liếc nàng một cái, không từ chối.

Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, cõng Nam Nguyệt vương trên lưng.

Vì bị bệnh nên cơ thể Nam Nguyệt vương gầy gò, Tiêu Hề Hề gần như không cảm nhận được trọng lượng khi cõng bà trên lưng, chỉ cảm thấy rất nhẹ.

Nam Nguyệt vương nằm trên lưng nàng, chợt nhớ tới nhiều năm trước, người đó từng cõng bà như thế này.

Đó là một ngày tuyết rơi.

Nước Nam Nguyệt chưa từng có tuyết, từ nhỏ nàng chưa từng thấy tuyết, đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhìn thấy tuyết.

Tuyết dày đặc như lông ngỗng rơi.

Mọi người lạnh đến mức trốn trong nhà, không dám ra ngoài.

Chỉ có nàng nhất quyết đòi ra ngoài chơi tuyết.

Người đó cùng nàng chơi đùa trong tuyết, cầm những quả cầu tuyết ném vào đối phương.

Dù mũi đỏ bừng vì lạnh nhưng nàng vẫn thấy vô cùng hạnh phúc.

Chơi mệt rồi, nàng không chịu đi, đòi người đó cõng về.

Người đó ngồi xổm xuống, để nàng nằm lên người mình rồi cõng nàng về.

Tuyết rơi đầy trời, hai người từng bước đi về phía trước.

Xung quanh không có ai, mọi thứ đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió tuyết.

Cứ như thể họ là hai người duy nhất còn lại trên đời này.

Cảm giác nương tựa nhau trong gió tuyết, bây giờ nhớ lại Nam Nguyệt vương vẫn cảm thấy ấm áp.

Tiêu Hề Hề chợt thấy sau gáy nóng lên, giống như có chất lỏng ấm áp chảy xuống sau gáy.

Nàng vô thức muốn quay lại nhưng Nam Nguyệt vương đã giữ cổ nàng lại.

Nàng không thể quay đầu, chỉ đành im lặng cõng Nam Nguyệt vương trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.n. Sở dĩ ông ấy thề đời này không bước vào Nam Nguyệt là vì hổ thẹn trong lòng, không dám đối mặt Nam Nguyệt vương. Còn Nam Nguyệt vương vẫn luôn nhớ cú lừa năm đó, tận bây giờ nhắc đến ông ấy là nghiến răng nghiến lợi. Trời đất mẹ ơi, nếu là vậy thì sư phụ đúng là một tên cặn bã!”

Phương Vô Tửu dở khóc dở cười nhìn nàng.

“Muội bớt đọc truyện lại đi.”

Tiêu Hề Hề lấy túi thơm màu xanh từ trong ngực ra, sầu não nói.

“Đây chắc là tín vật định tình của hai người họ. Sư phụ bảo ta giao tận tay cho Nam Nguyệt vương, Nam Nguyệt vương hận ông ấy như vậy, thì bà ấy có nhận không? Sợ là khi nhìn thấy thứ này, bà ấy lại tức giận hộc máu nữa thì sao?”

Phương Vô Tửu “Ân oán giữa hai người họ không đơn giản như muội nghĩ, lát nữa muội đưa túi thơm này cho Nam Nguyệt vương, có nhận hay không là việc của bà ấy, chúng ta cố hết sức thôi.”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Cũng đành vậy thôi.”

Vốn nàng còn tưởng với giao tình giữa sư phụ và Nam Nguyệt vương, chuyến đi sẽ diễn ra suôn sẻ, bây giờ xem ra, hình như nàng lạc quan quá rồi.

Tiếp theo chỉ đành đi một bước, tính một bước vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play