Sau ba tháng điều trị, Sở Kiếm đã lấy lại được cảm giác ở tay chân, nhưng vẫn còn rất lâu mới có thể bình phục hoàn toàn.

Mỗi ngày Tiêu Hề Hề đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon đến thăm Sở Kiếm.

Lần nào Sở Kiếm cũng nằm trên giường không cử động được, còn nàng thì ngồi bên giường vừa ăn vừa miêu tả đồ ăn ngon như thế nào.

Sở Kiếm bị tra tấn như sống không bằng chết.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tiêu Hề Hề cầm giò heo phá lấu ăn ngon lành.

“Giò heo rất thấm, vừa thơm vừa mềm, rất là ngon!”

Sở Kiếm ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, thấy nàng ăn ngấu nghiến, y điên cuồng nuốt nước bọt.

Tiêu Hề Hề hỏi “Đệ muốn ăn không?”

Sở Kiếm gật đầu mạnh.

Tiêu Hề Hề “Muốn ăn thì tới lấy.”

Sở Kiếm “……”

Tiểu sư đệ không nhịn được nữa, òa một tiếng bật khóc.

Y vừa khóc vừa gọi sư phụ, muốn sư phụ làm chủ cho mình.

Tiêu Hề Hề li.ếm nước sốt trên ngón tay, cười nói “Đừng gọi nữa, sư phụ đang chơi bài với các sư huynh rồi, dù đệ có hét rách cổ họng, ông ấy cũng sẽ không tới đâu.”

Sở Kiếm khóc to hơn.

Y tuyệt vọng với thế giới lạnh lẽo vô tình này.

Tiêu Hề Hề xé một miếng thịt, đưa vào miệng y.

“Đừng nói sư tỷ không thương đệ, nào, ăn đi.”

Sở Kiếm lập tức ngừng khóc.

Y ăn miếng thịt, mau chóng nuốt xuống.

Tiêu Hề Hề hỏi “Ngon không?”

Sở Kiếm dùng sức gật đầu “Ngon ngon!”

Tiêu Hề Hề mỉm cười.

Nàng gặp miếng thịt, đút cho tiểu sư đệ ăn.

Sau đó nàng rửa tay, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Sở Kiếm hỏi nàng đi đâu?

Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Về phòng ngủ.”

Sở Kiếm “Sao tỷ cứ ăn rồi lại ngủ vậy?”

Tiêu Hề Hề “Ăn no rồi ngủ rất thoải mái! Ta sắp chết rồi, không muốn vùng vẫy gì nữa, chỉ muốn thoải mái trải qua khoảng thời gian cuối cùng.”

Sư phụ nói Sở Kiếm biết sư tỷ không còn sống được bao lâu, nghe vậy, lòng y chùng xuống, mắt lại đỏ hoe.

Tiêu Hề Hề thở dài “Sao lại khóc nữa? Giống như con gái vậy, nếu đệ còn như vậy, ta sẽ lại cột tóc hai chùm cho đệ.”

Sở Kiếm “……”

Nước mắt lập tức bị kìm lại.

Sư tỷ này xấu xa quá!

Tiêu Hề Hề quay lưng đi về phía cửa, vừa đi vừa vẫy tay.

“Đi đây!”

Nàng về phòng mình, nằm xuống giường nhắm mắt lại, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình bóng của Lạc Thanh Hàn.

Những hình ảnh trước kia như những thước phim chiếu lại trong đầu nàng.

Rõ ràng chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi hơn hai năm nhưng lại khiến nàng có ảo giác mình đã sống một đời.

Những lần vui vẻ cười đùa, những lần sống chết có nhau, giống như con dao phủ đường mật, từng nhát đâm vào tim nàng, vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Khi nàng mở mắt ra, mặt nàng đã ướt đẫm.

Nàng ngồi dậy, đưa tay lên lau mắt.

Nhìn nước mắt trên tay, nàng nhỏ giọng tự mắng mình.

“Thật không có tiền đồ.”

Đợi đến tối.

Tiêu Hề Hề một mình leo lên đài Trích Tinh.

Đây là nơi cao nhất của Huyền Môn, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy sao trên trời.

Khi còn nhỏ, nàng thường đến đây ngắm sao, trước kia nàng từng nghĩ những ngôi sao này rất đẹp, bây giờ nhìn lại những ngôi sao này, nàng vẫn cảm thấy đẹp, nhưng thu hút nàng nhất chính là sao Tử Vi sáng nhất trong số đó.

Sao Tử Vi tượng trưng cho đế vương.

Mỗi lần Tiêu Hề Hề nhìn nó, như thể nàng thấy Lạc Thanh Hàn.

Nàng nằm ngửa trên đất, hai tay chắp sau đầu, chân bắt chéo, dáng vẻ lười biếng thờ ơ, nhìn chằm chằm sao Tử Vi không chớp mắt.

Không biết chàng bây giờ thế nào rồi?

Sau khi trở thành Hoàng đế, chàng sẽ không còn bị người khác khống chế như trước, chắc là chàng có thể muốn làm gì thì làm.

Có tiếng bước chân đến gần.

Tiêu Hề Hề nhìn lên thấy Huyền Cơ Tử.

Huyền Cơ Tử vẫn là dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mái tóc trắng xõa sau lưng, trường bào bay trong gió, giống như tiên nhân có thể cưỡi gió mà đi bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, vẻ mặt của ông trông không vui, như thể cả thế giới nợ ông tiền.

Tiêu Hề Hề hỏi “Người lại thua bài rồi?”

Huyền Cơ Tử khoanh chân ngồi xuống cạnh nàng, tức giận nói.

“Ba vị sư huynh đó của con có biết tôn sư trọng đạo là gì không? Ta đã già rồi, bọn nó còn không biết nhường ta, chơi bài cả buổi chiều, chỉ có một mình ta thua!”

Tức quá đi mất!

Tiêu Hề Hề an ủi “Không sao, thua nhiều sẽ quen.”

Vừa nói xong nàng ngẩn ra.

Trước kia hình như có người từng nói những lời tương tự với nàng.

Phải rồi.

Là Lạc Thanh Hàn.

Lúc đó nàng nghĩ hắn là trai thẳng.

Không ngờ, nàng lại nói tương tự như hắn.

Thì ra thích một người sẽ khiến bản thân bất giác giống người mình thích.

Huyền Cơ Tử oán trách.

“Ta phát hiện từ lúc con về đã thay đổi rồi.”

Tiêu Hề Hề ngây thơ chớp mắt “Có hả?”

Huyền Cơ Tử đau lòng “Trước đây con nhìn thấy vi sư thua tiền, con sẽ vô cùng ngoan ngoãn nói, con sẽ giúp vi sư lấy lại tiền, giờ thì sao? Con lại nói thua nhiều sẽ quen! Con không giúp vi sư thì thôi đi, còn muốn vi sư tiếp tục thua tiền, đồ vô lương tâm!”

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng lẩm bẩm “Dù gì ngay từ đầu người cũng đâu có tiền, mỗi lần người thua tiền toàn viết giấy nợ, chưa từng thấy người trả tiền lần nào.”

Lông mày trắng của Huyền Cơ Tử nhướng lên, nhìn chằm chằm nàng “Con nói gì?”

Tiêu Hề Hề tức thì hèn ngang “Không … không có gì.”

Huyền Cơ Tử đưa tay mò trong ngực hồi lâu, cuối cùng lấy ra một lệnh bài kim loại nhỏ màu đen.

Ông ném lệnh bài lên ngực Tiêu Hề Hề.

“Cái này cho con.”

Tiêu Hề Hề cầm lên thì thấy đó là lệnh bài chưởng môn của Huyền Môn!

Nàng sợ hãi ngồi bật dậy “Người đưa cái này cho con làm gì? Con không cần!”

Nói xong nàng ném lệnh bài trở về.

“Con đã hoàn thành nhiệm vụ sư môn, sau này con sẽ là chưởng môn của Huyền Môn.” Huyền Cơ Tử lại ném lệnh bài cho nàng, ra lệnh cho nàng không được ném lại nữa.

Tiêu Hề Hề hét lớn “Con sắp chết rồi, còn làm chưởng môn gì nữa?!”

Huyền Cơ Tử “Chỉ cần con làm chưởng môn, ta sẽ có cách để con sống tiếp.”

Mắt hạnh của Tiêu Hề Hề mở to, giống như con thỏ kinh ngạc, không tin được hỏi.

“Thật … thật à? Người không đùa đó chứ?”

Huyền Cơ Tử tức giận nói “Đương nhiên là thật, ta có thể đem chuyện này ra đùa sao?!”

Tiêu Hề Hề vồ tới ôm cánh tay ông, liên tục đặt câu hỏi.

“Cách gì cách gì cách gì? Người nói mau đi!”

Huyền Cơ Tử giả vờ nói “Vi sư chơi bài cả buổi chiều, lưng đau quá.”

Tiêu Hề Hề lập tức biến thành em gái mát xa, nhanh chóng tới phía sau ông, ân cần bóp vai cho ông, đấm lưng cho ông.

“Sư phụ, người thấy lực vậy đã đủ chưa?”

Huyền Cơ Tử lộ ra vẻ mặt hưởng thụ “Cũng được.”

Sau khi tận hưởng đủ, ông chậm rãi nói.

“Con thấy sao Tử Vi trên trời chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play