Lúc Tiêu Hề Hề đi, Tiêu Tri Lam nước mắt lưng tròng.

Tiêu Khải Minh không giả vờ thờ ờ nữa, chạy theo ra ngoài cửa, hét với bóng lưng rời đi của nàng.

“Rốt cuộc tỷ đi đâu vậy? Đệ có thể tiễn tỷ đi!”

Tiêu Hề Hề dừng bước, vẫy tay với hắn “Không cần, đệ chăm sóc tốt cho mình và muội muội, sau này muội muội phải dựa vào đệ bảo vệ rồi!”

Nắng mai chiếu lên mặt nàng, khiến nụ cười của nàng vô cùng ấm áp.

Tiêu Khải Minh ngơ ngác nhìn nàng.

Cho đến nhiều năm sau, khi hắn nhớ lại cảnh tượng này, từng chi tiết vẫn rất rõ ràng.

Không hề bị phai mờ.

Sau đó Tiêu Hề Hề đến chỗ của Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn đã thay quan phục, đang định đến viện Hàn Lâm làm việc thì thấy Tiêu trắc phi đến.

Y vội hành lễ “Nương nương sao lại đến đây?”

Tiêu Hề Hề “Ta có chuyện muốn nói với ngươi, Hoàng đế băng hà rồi.”

Nét mặt Lệ Khinh Ngôn tức thì thay đổi.

“Chuyện này thật sao?”

Tiêu Hề Hề “Ta sẽ không đem chuyện này ra đùa, hôm nay Thái tử về kinh, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ngài ấy sẽ trở thành Hoàng đế Đại Thịnh kế tiếp. Nếu ngươi một lòng phò tá ngài ấy, tiền đồ ngày sau sẽ rộng mở, từng bước lên mây.”

Lệ Khinh Ngôn nghe thấy có gì đó không ổn trong lời của nàng.

“Nương nương cố ý đến đây chỉ để nói với thần mấy chuyện này thôi sao?”

Tiêu Hề Hề “Ta còn có một chuyện cần ngươi giúp.”

Lệ Khinh Ngôn nói “Nương nương cứ dặn dò.”

Tiêu Hề Hề lấy một xấp thư từ trong ngực.

“Số thư này là ta viết cho Thái tử. Sau này có thể là ta không thể viết thư gửi thư nữa, nhờ ngươi gửi số thư này cho Thái tử. Nhớ kỹ, đừng đưa hết cho ngài ấy một lần, cứ mỗi năm gửi một phong thư. Ở đây có hai mươi phong thư, đủ cho hai mươi năm. Còn hai mươi năm sau … chắc hẳn ngài ấy đã quên ta rồi, lúc đó sẽ không cần số thư này nữa.”

Lệ Khinh Ngôn không phải người ngu ngốc, y lập tức hiểu được ý trong lời của Tiêu trắc phi.

Gì mà không thể viết thư gửi thư nữa?

Chỉ cần người còn sống, dù tay chân không thể cử động, vẫn có thể nhờ người khác giúp mình viết thư gửi thư.

Nhưng nàng thậm chí còn không làm được chuyện này, có nghĩa là tình hình của nàng vô cùng tồi tệ.

Ngón tay Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng chạm vào số thư, mắt hơi đỏ lên.

“Ta cũng không giấu ngươi, một khi ta đi, sẽ là trời đất cách biệt. Những chuyện khác không còn gì lo lắng, ta chỉ không yên tâm về Thái tử. Ngài ấy trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất nhạy cảm. Nếu ngài ấy biết ta đã chết, e rằng cả đời này sẽ mãi nhớ về ta. Ta không muốn ngài ấy cứ ôm tâm trạng nặng trĩu này suốt đời. Ngài ấy vẫn còn trẻ, nên có một tương lai tươi sáng hơn.”

Lệ Khinh Ngôn sửng sốt hỏi “Ý người là, muốn thần thay người gửi số thư này cho Thái tử, để ngài ấy tưởng người còn sống?”

Tiêu Hề Hề khẽ đáp.

“Ừm.”

Nàng hy vọng trong lòng Thái tử, nàng chưa chết, nàng chỉ du ngoạn ở một nơi xa mà thôi.

Nàng muốn dùng số thư này nói với Thái tử, nàng ở nơi xa đang sống rất tốt, hắn không cần phải lo lắng.

Lệ Khinh Ngôn “Thái tử rất thông minh, chưa chắc thần giấu được ngài ấy.”

Tiêu Hề Hề “Cho nên ta mới tìm ngươi giúp đỡ, ngươi là một trong những người thông minh nhất mà ta biết, chỉ có ngươi mới giúp được ta, cầu xin ngươi.”

Đối diện với ánh mắt cầu xin của nàng, Lệ Khinh Ngôn thở dài một tiếng.

“Thần sẽ cố hết sức.”

Đành vậy, ai bảo y nợ nàng một ân tình?

Y quả thật không có quyền từ chối.

Tiêu Hề Hề ngừng khóc, cười chân thành.

“Cảm ơn.”

Lệ Khinh Ngôn cẩn thận cất số thư, tiễn nàng ra ngoài.

“Sau này người định đi đâu?”

Tiêu Hề Hề nói “Ta muốn rời thành.”

“Có cần ta gọi xe ngựa cho người không?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không cần.”

Sau khi tạm biệt Lệ Khinh Ngôn, nàng chậm rãi đi về phía cổng thành.

Nàng không muốn ngồi xe ngựa vì muốn từ từ rời thành.

Nàng muốn nhìn lại tòa thành nhộn nhịp này lần cuối.

Hôm nay có rất nhiều người rời thành, Tiêu Hề Hề theo đám đông rời thành, không thu hút chú ý của bất kỳ ai.

Nàng định đến Ẩn Nguyệt sơn trang đón tiểu sư đệ của mình trước.

Nhưng chưa đi được bao xa, nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Sư muội!”

Tiêu Hề Hề dừng bước nhìn xung quanh, vừa nhìn nàng đã thấy Đại sư huynh Phương Vô Tửu và Nhị sư huynh Ôn Cựu Thành.

Mắt nàng sáng lên, xách váy chạy tới, ngạc nhiên nói.

“Sao hai huynh lại ở đây?”

Phương Vô Tửu cười nói “Đương nhiên là tới đón muội về.”

Tiêu Hề Hề càng kinh ngạc hơn “Sao hai huynh biết hôm nay ta rời thành?”

Phương Vô Tửu chậm rãi nói.

“Thời gian của muội không còn nhiều. Theo những gì ta hiểu về muội, muội chắc chắn sẽ rời khỏi Thái tử trước, tránh để hắn đau lòng vì muội. Hôm nay là ngày Thái tử về kinh, nếu muội còn không đi, nhất định sẽ gặp hắn. Đến lúc đó, muội muốn đi cũng khó. Cho nên chắc chắn muội sẽ chọn hôm nay rời thành.”

Tiêu Hề Hề giơ ngón cái lên “Quả nhiên là Đại sư huynh, suy luận hoàn mỹ!”

Tiêu Hề Hề nhìn thanh niên nhã nhặn mặc trường sam màu xanh bên cạnh, tò mò hỏi.

“Sao Nhị sư huynh cũng ở đây?”

Ôn Cựu Thành bất đắc dĩ nói “Là Đại sư huynh dẫn ta tới tìm muội.”

Từ lần tạm biệt ở quận Trần Lưu, y không còn gặp lại Tiêu Hề Hề.

Trong khoảng thời gian này, y bận rộn tìm mục tiêu nhiệm vụ mới, muốn tranh đấu lần cuối.

Nào ngờ còn chưa tìm thấy mục tiêu nhiệm vụ, Đại sư huynh đã tìm đến cửa, nói sư muội không còn sống lâu, làm y sợ đến mức quên mất nhiệm vụ, vội vàng đi theo Đại sư huynh tìm sư muội.

Phương Vô Tửu chú ý tới vết thương trên mu bàn tay Tiêu Hề Hề, cau mày hỏi.

“Tay muội sao vậy?”

Tiêu Hề Hề giơ tay phải lên, liếc nhìn vết thương đóng vảy trên mu bàn tay, không quan tâm nói.

“Tối qua bất cẩn bị kim đâm trúng, không sao.”

Phương Vô Tửu chỉ chỉ xe ngựa bên cạnh “Trong xe có thuốc, muội lên xe, ta bôi thuốc cho muội.”

Một nhóm ba người lên xe.

Phương Vô Tửu lấy một lọ thuốc mỡ trong hộp thuốc, bôi đều lên vết thương của Tiêu Hề Hề.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Có người cao giọng hét lên.

“Xa giá của Thái tử, những người khác tránh đường!”

Người đi đường vội vàng lùi lại.

Sau một trận hỗn loạn, con đường nhanh chóng vắng vẻ.

Khi Tiêu Hề Hề nghe thấy tiếng ồn ào, lập tức vén rèm nhìn ra ngoài.

Xa xa, một nhóm người cưỡi ngựa phi nước đại về phía cổng thành.

Nắng thu chói chang, bụi bay mù mịt.

Người cưỡi ngựa dẫn đầu chính là Thái tử Lạc Thanh Hàn.

Nét mặt hắn nghiêm nghị, môi mỏng mím chặt.

Một tay cầm dây cương, một tay cầm roi da, hắn phi ngựa tốc độ nhanh, áo choàng đen tung bay phần phật trong gió.

Khoảnh khắc Tiêu Hề Hề thấy hắn, chợt thấy lòng đau nhói khó tả.

Vô số cảm xúc tích tụ trong lồ.ng ngực nhưng nàng không thể giải phóng mà chỉ có thể đè nén chúng xuống.

Nước mắt vô tình rơi xuống.

Nàng buông rèm xe, ôm ngực mà không cầm được nước mắt.

Rõ ràng nàng được gặp Thái tử lần cuối như mong muốn, nhưng tại sao nàng vẫn thấy khó chịu như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play