Tiêu Lăng Phong nhìn vườn rau và gà vịt lợn ngỗng trước mặt, rất lâu sau ông mới bình tĩnh lại được.

Ông khó tin hỏi Tiêu Hề Hề.

“Mấy thứ này … mấy thứ này do người trồng?”

Tiêu Hề Hề biết hôm nay trốn không thoát nên dứt khoát thừa nhận.

“Đúng vậy, bình thường ta buồn chán, cho nên thích trồng rau nuôi gà, trong cung cũng đâu có nói cấm trồng rau nuôi gà?”

Nghĩ kỹ thì trong cung quả thật không có quy định cấm trồng rau nuôi gà.

Nhưng cũng không có ai trồng rau nuôi gà trong cung cả!

Tiêu Lăng Phong nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Rất lâu sau ông mới khó khăn thốt ra được một câu.

“Thái tử có biết chuyện này không?”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Ngài ấy biết chứ.”

Tiêu Lăng Phong lại không nói nên lời.

Không chỉ có ông, mà những cấm vệ quân khác cũng không nói nên lời.

Các phi tần phần lớn đều nuôi chó mèo hoặc trồng hoa cây cỏ, nào có ai thực tế như Tiêu trắc phi? Thế mà xây cả một vườn rau trong cung!

Cạn lời hơn là Thái tử lại dung túng cho nàng làm bừa như vậy!

Dù là sủng phi, cũng không thể sủng đến mức này chứ!

Thật sự là trước nay chưa từng có!

Tuy tâm lý các cấm vệ quân không ổn định nhưng vẫn lục soát tỉ mỉ.

Bọn họ không chỉ lục soát chuồng gà, chuồng lợn mà còn đào đất trong vườn rau.

Hạnh Nhi đứng gần đó lo lắng nhắc nhở.

“Các người cẩn thận, đừng dẫm lên rau.”

Tâm trạng của các cấm vệ quân càng phức tạp hơn.

Tiêu Lăng Phong cũng đần người ra.

Thật ra trong lòng ông có rất nhiều điều muốn nói, nhưng vì có người ngoài, ông không thể làm Tiêu trắc phi mất mặt, chỉ đành nhịn xuống.

Mọi ngóc ngách của hậu viện đều được lục soát nhưng không tìm thấy gì.

Đây là nơi cuối cùng trong Đông cung, nếu ở đây không có những thứ đó, xem ra Đông cung rất sạch sẽ.

Tiêu Lăng Phong cảm thấy nhẹ nhõm.

Ông dẫn đầu cấm vệ quân rời khỏi điện Thanh Ca.

Trước khi đi, ông không quên nhắc nhở Tiêu trắc phi.

“Người nhanh chóng dọn dẹp hậu viện sạch sẽ.”

Nhiều cấm vệ quân như vậy đã thấy, chỉ mình Tiêu Lăng Phong cũng không giấu được, chuyện này nhất định sẽ đến tai Hoàng đế. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phải xem thái độ của Hoàng đế.

Tóm lại, dọn dẹp hậu viện trước khi Hoàng đế nổi giận luôn là điều đúng đắn.

Tiêu Hề Hề thấp giọng đáp “Ừm.”

Sau khi cấm vệ quân rời đi, Hạnh Nhi lo lắng hỏi.

“Nương nương, số rau củ và gia cầm ở hậu viện phải xử lý hết sao?”

Tiêu Hề Hề nhìn rau củ đang vui vẻ lớn lên, không nỡ nói “Gia cầm mang đến cho ngự thiện phòng, bên đó sẽ nuôi một thời gian, còn số rau này … nhổ hết đi.”

Phía ngự thiện phòng có chuồng gà chuồng lợn, chuyên dùng để chăn nuôi gia cầm.

Bảo Cầm đến đánh tiếng với Mặc Họa, Mặc Họa lập tức bảo người trong ngự thiện phòng nhận số gia cầm đó.

Chuyện này động tĩnh rất lớn, làm nhiều người ở Đông cung chú ý.

Nhiều người biết Tiêu trắc phi nuôi gà trồng rau ở hậu viện điện Thanh Ca.

Ai nấy vô cùng ngạc nhiên.

Đặc biệt là Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn sau khi nghe được tin, lập tức chạy tới điện Thanh Ca xem náo nhiệt.

Lúc bọn họ đến, Hạnh Nhi và mấy cung nữ thái giám đang dọn dẹp vườn rau, bất kể đã chín hay chưa đều phải nhổ ra.

Số rau này do Hạnh Nhi chăm sóc mỗi ngày, mà giờ nàng phải tự tay nhổ chúng, trong lòng rất không nỡ.

Tiêu Hề Hề ngồi dưới hiên, ngơ ngác nhìn động tác của bọn họ.

Nàng trồng số rau này sau khi đến Đông cung, là bằng chứng cho thấy nàng từng sống ở Đông cung.

Mà bây giờ, những bằng chứng này sẽ lần lượt bị xóa bỏ.

Cứ như thể có người đang nhắc nhở nàng —

Cuối cùng nàng vẫn phải rời đi.

Nếu đã rời đi, thì đừng để lại gì cả.

Bảo Cầm thông báo Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn tới.

Tiêu Hề Hề chỉ ừm một tiếng rồi không phản ứng gì nữa.

Lúc Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn thấy vườn rau, nét mặt vô cùng đặc sắc.

Nếu là bình thường, Tiêu Hề Hề sẽ nói vài câu trêu chọc, nhưng bây giờ nàng lại không muốn nói gì.

Lý trắc phi chặc lưỡi nói “Ngươi giỏi thật nha, dám làm mấy chuyện này trong cung, ai không biết còn tưởng Đông cung bỏ đói ngươi!”

Diêu chiêu huấn tò mò hỏi “Số rau này trồng chắc tốn nhiều công sức lắm nhỉ?”

Lý trắc phi lại trêu chọc nàng mấy lần, thấy bộ dạng nàng chán nản, chỉ đành im lặng.

Số rau đã được nhổ sạch.

Rau nào ăn được thì mang vào phòng bếp nhỏ.

Tiêu Hề Hề ủ rũ nói “Dù sao số rau đó cũng không để được lâu, vậy tối nay chúng ta nấu nó đi, thêm thức ăn cho mọi người, Lý trắc phi với Diêu chiêu huấn cũng ở lại cùng ăn đi.”

Diêu chiêu huấn cười nói “Không ngờ còn được ăn chùa một bữa, xem ra hôm nay có lộc ăn rồi.”

Lý trắc phi bĩu môi “Cũng đâu phải rau gì ngon.”

Vẻ mặt nàng lộ ra chán ghét, nhưng đến lúc ăn, nàng lại ăn không ít.

Diêu chiêu huấn tò mò hỏi “Rau ở hậu viện nhổ hết rồi, để trống vậy thì không đẹp mắt, Tiêu tỷ tỷ sau này định trồng cây gì?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Không trồng gì nữa.”

Dù sao thì nàng không thể sống ở đây lâu hơn nữa, còn trồng để làm gì?

Cứ thế đi, chẳng sao cả.

Lý trắc phi thấy bộ dạng sống không bằng chết của nàng, cau mày nói “Không phải chỉ là chút rau với gia cầm thôi sao? Bây giờ ngươi đã là trắc phi rồi, còn quản nội vụ Đông cung, ngươi muốn ăn gì, chỉ cần nói với ngự thiện phòng một tiếng là được, có cần phải vì chuyện nhỏ này mà ủ rũ thế không?!”

Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu.

Nàng không buồn chuyện rau và gia cầm.

Nàng buồn vì cuộc chia ly sắp tới.

Lý trắc phi tức giận nói “Ta thật sự không thể hiểu ngươi, bình thường ngươi vô tâm hơn bất cứ ai, lúc này lại buồn vì đồ ăn.”

Tiêu Hề Hề chăm chú nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy, chạy vào trong phòng, ôm một hộp gỗ đi ra.

Tiêu Hề Hề mở hộp gỗ, lấy một xấp ngân phiếu.

“Đây là toàn bộ số tiền trước đây cô thua ta, trả hết cho cô.”

Lý trắc phi cả kinh “Ngươi làm gì vậy? Ta thua thì ta thua, không cần ngươi thương hại ta!”

Tiêu Hề Hề “Ta không thương hại cô, chỉ là ta cảm thấy số ngân phiếu này để ở chỗ ta cũng vô dụng, không bằng trả lại cho cô.”

Lý trắc phi không hiểu, trên đời này lại có người nghĩ ngân phiếu vô dụng?

Nữ nhân này rốt cuộc có phải người không?

Tiêu Hề Hề nhét ngân phiếu vào tay Lý trắc phi, sau đó cầm thêm mấy tờ ngân phiếu đặt vào tay Diêu chiêu huấn.

“Số này là của muội, trả cho muội.”

Diêu chiêu huấn vội từ chối “Không không không, có chơi có chịu, muội không cầm số ngân phiếu này được.”

Tiêu Hề Hề “Cứ cầm đi, đừng khách sáo với ta.”

Thấy thái độ nàng chân thành, không có ý khách sáo, Diêu chiêu huấn do dự nhận ngân phiếu.

“Cảm ơn.”

Tiêu Hề Hề đặt hộp gỗ xuống, rồi ngồi xuống rót một ly rượu “Nào, chúng ta cạn ly.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play