Hoàng đế nửa tin nửa ngờ lời của Không Thiền.

Dù là thật hay giả, chỉ cần điều tra là biết.

Vì vậy Hoàng đế lập tức hạ lệnh, điều tra trong cung trước, sau đó mới tra đến ngoài cung.

Không có ai sử dụng thuật yểm thắng là tốt nhất.

Nhưng nếu có, ông nhất định sẽ băm người đó thành từng mảnh!

Trong điện Thanh Ca.

Để không làm phiền Tiêu trắc phi nghỉ trưa, mọi người cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động.

Nhưng lúc này.

Giọng Tiêu trắc phi đột nhiên vang lên từ trong phòng ngủ.

“Bảo Cầm!”

Bảo Cầm vội đặt việc đang làm xuống, chạy nhanh vào phòng ngủ.

Nàng thấy Tiêu trắc phi ngồi trên giường, tóc rối bù, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bảo Cầm vội hỏi “Nương nương sao vậy?”

Giọng Tiêu Hề Hề hơi khàn “Ta vừa gặp ác mộng, mơ thấy trong cung có người đào ra vài vật xấu, ta còn mơ thấy rất nhiều người chết.”

Nếu là người khác nói, Bảo Cầm sẽ không tin, nhưng Tiêu trắc phi thì khác, giấc mơ của nàng mang ý nghĩa cảnh báo.

Bảo Cầm bỗng nhiên căng thẳng “Chúng ta nên làm gì đây?”

Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường “Trước khi đám người đó ra tay, chúng ta phải tìm ra những thứ đó ở Đông cung.”

Bảo Cầm nhanh chóng giúp nàng mặc y phục.

Bây giờ không kịp tắm rửa, Tiêu Hề Hề vội vàng lao ra khỏi điện Thanh Ca, theo sát là Bảo Cầm và Thanh Tùng cầm theo cuốc và túi vải.

Tiêu Hề Hề chạy thẳng một mạch đến điện Lân Đức.

Mặc Họa thấy nàng tới, vội hành lễ.

“Nô tỳ thỉnh an nương nương.”

Tiêu Hề Hề không có thời gian để ý Mặc Họa, nàng vội chạy đến gốc cây quế.

Nàng chỉ vào gốc cây, nghiêm giọng nói.

“Đào!”

Thanh Tùng và Bảo Cầm không nói gì đã bắt đầu dùng cuốc đào.

Mặc Họa thấy vậy, muốn ngăn cản nhưng bị Tiêu Hề Hề đẩy ra.

Tiêu Hề Hề bảo Mặc Họa đứng yên.

Mặc Họa khó hiểu “Nương nương đang làm gì vậy? Nếu người muốn cây quế này, chỉ cần nói một tiếng, nô tỳ sẽ bảo người chuyển nó cho người, người cần gì …”

Nàng chưa kịp nói xong đã bị lời của Bảo Cầm cắt ngang.

“Thấy rồi!”

Bảo Cầm và Thanh Tùng ném cuốc đi, ngồi xổm trên đất, dùng tay đào đất, lấy một túi vải đỏ từ trong hố.

Mở túi vải đỏ ra, có một tượng đất sét hình thù quỷ dị.

Thứ này khiến người ta nhìn thôi cũng thấy khó chịu.

Dù Mặc Họa không biết thuật yểm thắng, nhưng vẫn sợ khi thấy thứ quỷ dị này.

“Đây … đây là gì? Sao nó lại ở đây?”

Tiêu Hề Hề cầm tượng đất sét, nói “Thứ này gọi là ác thần, chôn nó xuống đất có thể khiến con người mắc bệnh đoản mệnh.”

Phía sau tượng đất sét còn dán một tờ giấy ghi sinh thần bát tự.

Mặc Họa là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, đương nhiên biết sinh thần bát tự của Thái tử, nàng có thể khẳng định sinh thần bát tự trên tượng đất sét này không phải của Thái tử.

Cho thấy ác thần này không nhắm vào Thái tử.

Tuy nhiên, Mặc Họa không hề thấy nhẹ nhõm mà ngược lại càng sợ hơn.

Nàng run rẩy hỏi “Đây là sinh thần bát tự của ai?”

Tiêu Hề Hề điềm tĩnh bật ra hai chữ.

“Hoàng đế.”

Thật ra nàng không biết sinh thần bát tự của Hoàng đế, nhưng ác mộng vừa rồi nói cho nàng biết, những thứ này đều là nhằm vào Hoàng đế.

Ba người còn lại nghe vậy, sợ hãi sắc mặt thay đổi rõ rệt.

Chân Thanh Tùng mềm nhũm, quỵ xuống đất.

Mặc Họa phản ứng nhanh nhất “Thứ này không phải chúng nô tỳ làm, nhất định có người muốn hại Thái tử!”

Tiêu Hề Hề vứt tượng đất sét vào túi, ném nó xuống đất.

Một tiếng xoảng vang lên.

Tượng đất sét trong túi vỡ thành từng mảnh.

Bảo Cầm khó khăn hỏi “Như vậy là xong chuyện rồi sao?”

Tiêu Hề Hề lắc đầu “Đây chỉ là một trong số đó.”

Nàng sải bước về phía tẩm điện.

Bảo Cầm kéo Thanh Tùng đuổi kịp.

Lần này Mặc Họa không dám ngăn cản, sắc mặt tái nhợt đi theo.

Tiêu Hề Hề bước vào tẩm điện, đuổi cung nữ đang dọn dẹp ra ngoài.

Nàng mở cửa tủ, lôi tất cả y phục ra giường rồi lục lọi.

Chẳng mấy chốc, nàng tìm thấy một người rơm trong đống y phục.

Người rơm đội một cái vòng trên đầu, trên người còn ghim đinh sắt.

Thứ này nhìn thôi cũng thấy tà đạo.

Tiêu Hề Hề ném nó vào túi.

Tay cầm túi vải của Bảo Cầm run rẩy.

Nàng lo lắng sợ hãi hỏi.

“Nương nương, những thứ này có thể giết người thật à?”

Tiêu Hề Hề liếc nàng một cái “Em nghĩ cái gì vậy? Nếu dùng những thứ vớ vẩn này có thể giết người, chẳng phải thiên hạ đại loạn rồi sao?!”

Nghe nàng nói vậy, Bảo Cầm chợt bớt sợ hơn.

Loại vu thuật này chỉ dùng để lừa người, vậy mà vẫn có người tin.

Sau đó, họ tìm thấy ba người rơm ở các nơi khác trong điện Lân Đức.

Mặc Họa không dám hỏi thêm, nhét hết người rơm vào bếp rồi đốt sạch.

Còn tượng đất sét vỡ thành từng mảnh bị ném xuống ao.

Mặc Họa tưởng mọi chuyện đã ổn, nhưng lại nghe Tiêu trắc phi nói.

“Còn những nơi khác.”

Bọn họ rời điện Lân Đức, bắt đầu lục soát Đông cung.

Tiêu Hề Hề dựa theo cảnh tượng trong mộng tìm địa điểm chôn cất từng vật yểm thắng.

Ngay lúc bọn họ tiêu hủy hết vật yểm thắng, cấm vệ quân đã xông vào Đông cung.

Tim Tiêu Hề Hề trầm xuống.

Đối phương đến quá nhanh.

Nàng thậm chí còn không có thời gian kiểm tra toàn bộ Đông cung.

Tuy nàng gặp ác mộng như lời cảnh báo nhưng cảnh tượng trong mơ quá hỗn loạn, nàng không biết có thiếu thứ gì không?

Lỡ như bỏ sót, thì bọn họ xong đời rồi.

Người dẫn đầu lần này là Thống lĩnh Cấm vệ quân Tiêu Lăng Phong.

Lúc Tiêu Lăng Phong thấy con gái mình, lập tức dừng bước, hành lễ với nàng.

“Mạt tướng bái kiến trắc phi nương nương.”

Tiêu Hề Hề hỏi “Các người điều động nhiều quân thế này là muốn làm gì?”

Tiêu Lăng Phong mơ hồ nói “Cung Vị Ương mất đồ, bệ hạ ra lệnh lục soát toàn bộ hoàng cung.”

Hoàng đế đã hạ lệnh, Tiêu Hề Hề là trắc phi của Thái tử đương nhiên không thể ngăn cản, nàng chỉ đành tránh đường để cấm vệ quân lục soát.

Nơi đầu tiên lục soát là điện Lân Đức.

May là Tiêu Hề Hề đã tìm và tiêu hủy hết vật yểm thắng trong điện Lân Đức, cấm vệ quân lục soát hai lần, không tìm thấy gì rồi rút lui.

Sau đó, cấm vệ quân đến điện Kim Phong của Lý trắc phi.

Lý trắc phi giật mình nhìn cấm vệ quân đột nhiên xông vào.

“Các người muốn làm gì?”

Tiêu Lăng Phong lặp lại lời vừa giải thích với Tiêu Hề Hề.

Cấm vệ quân lại lục soát.

Vẫn không tìm thấy gì.

Sau đó đến điện Ngọc Liên, điện Uyển Hà …

Cuối cùng đến lượt điện Thanh Ca nơi Tiêu Hề Hề sống.

Tiêu Lăng Phong xem xét tình cảnh trong phòng, thì ra đây là nơi con gái ông ở.

Trông khá ấm áp.

Ông nói với cấm vệ quân.

“Nhẹ tay một chút, đừng làm vỡ đồ đạc.”

Cấm vệ quân đồng thanh đáp “Vâng!”

Có Tiêu Lăng Phong nhắc nhở, động tác của cấm vệ quân quả thật nhẹ nhàng hơn.

Đầu tiên bọn họ tìm kiếm tất cả những nơi có thể giấu đồ trong phòng nhưng không tìm thấy gì.

Sau đó bọn họ đi đến hậu viện.

Khi bọn họ thấy vườn rau phong phú và một đàn lớn gà vịt lợn ngỗng chạy nhảy ở hậu viện, tất cả đều hóa đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play